Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 47: Lấy bằng tốt nghiệp, lời nhắc nhở của Lý Lệ Lệ
Tất cả những điều này là vì cô ta mang thai con trai. Đứa con trai này chính là cứu tinh của cô ta, xem ra cô ra cũng đã hiểu được bộ mặt của người nhà họ Bao, cho nên cô ta càng quý trọng con trai bảo bối trong bụng mình hơn.
— (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hà Ngọc Yến nghe xong thì hơi nhíu mày: "Có một người như vậy. Sao thế?"
Hắn là người nhỏ nhen như vậy sao? Chẳng phải chỉ là đổ ống nhổ thôi sao? Đại trượng phu co được giãn được, hắn dám làm sẽ không sợ người ta biết mình làm.
Đây thật sự là một công việc tốt. Người bán hàng, hay quầy bán vải…
Hà Ngọc Yến cũng nhìn về phía Lý Lệ Lệ.
* "Anh hùng không hỏi xuất thân": đã là anh hùng thì không hỏi xuất xứ, cho dù bạn có là ai, đến từ đâu bạn vẫn có thể trở thành anh hùng.
Đổng Kiến Thiết nghe vậy, hắn suýt chút nữa tức đến ngã ngửa.
Ở trường không có bầu không khí học tập, ngoại trừ những người đến đây lấy chứng nhận tốt nghiệp, người của các lớp khác tới đi học không nhiều.
- -
Sau khi ăn sáng xong, cô cầm lấy căn cước của mình rồi chạy đến trường.
Hà Ngọc Yến im lặng, cô nhớ hình như bạn học Khổng này không có giao tình gì với Lý Lệ Lệ! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vì tương lai, vì để mẹ có thể sống những ngày tháng tốt đẹp thì hắn phải nhẫn nhịn. Anh hùng không hỏi xuất xứ, chớ khinh thiếu niên nghèo*, khả năng hắn chính là nhân tài như vậy!
Nghĩ vậy, Tào Đức Tài tiếp tục nói: "Chuyện này thì có gì phải lo lắng? Muốn buồn thì cũng là người độc thân tôi buồn này. Tôi muốn có vợ, mỗi ngày phải đổ ống nhổ cho cô ấy tôi cũng cam tâm tình nguyện."
"Chớ khinh thiếu niên nghèo": Nghèo chính là tôi luyện chính mình. Sau này người này có thành công hay không còn chưa biết, chớ nên khinh thường.
Đêm nay, một số tiền không chính đáng từ trên trời rơi xuống như vậy khiến cho Hà Ngọc Yến có chút kích động, không ngủ được. Cô luôn có cảm giác có người nói chuyện bên ngoài, thậm chí còn đứng dậy đi vệ sinh một lần, cuối cùng mới ngủ thiếp đi trong vòng tay ấm áp của Cố Lập Đông.
"Cái đó, có phải trong khu nhà chung của cậu có một đồng chí nữ tên là Thẩm Thanh Thanh phải không? Chính là người làm trong bếp của tiệm cơm quốc doanh ấy."
Bạn học Khổng bị sự thẳng thắn của Hà Ngọc Yến làm cho nghẹn họng, cuối cùng nói một câu: "Nếu không thì chúng ta đem chứng nhận tốt nghiệp cho cậu ấy đi?"
Chuyện một phút kia mới khiến hắn ta lo lắng.
Lúc trước, mẹ chồng không cho cô ăn no còn bắt cô làm việc nên tất nhiên không có điều này.
Áp suất thấp trong sân cũng không ảnh hưởng đến nhà họ Cố ở phía tây.
Ngay cả công việc lúc trước từng nói, bây giờ cũng sắp xếp cho cô ta một vị trí trong hợp tác xã cung ứng, là loại có thể xin phép nghỉ mỗi ngày mà không cần phải đi. Mà công việc của anh cả cô ta cũng chuyển lên chính thức, cũng dư giả hơn.
Dù sao khi cô ta chán nản cô cũng nhìn thấy hết. Còn đưa ra một số lời khuyên c·h·ế·t tiệt.
Nhìn thấy Hà Ngọc Yến không vui, cuối cùng Lý Lệ Lệ cũng không dài dòng nữa.
Đương nhiên, trong những ngày cô ta gặp khó khăn, người hàng xóm Hà Ngọc Yến này cũng giúp cô ta một chút.
Lúc này, lớp trưởng đã quyết định về nông thôn đi tới: "Nghe nói Lý Lệ Lệ cũng đã có việc làm, bây giờ đang bán vải tại quầy ở hợp tác xã cung ứng."
Lớp Trưởng nói xong lại hỏi Hà Ngọc Yến đã tìm được công việc gì chưa. Cô ấy chỉ thuận miệng nói một chút, không ngờ Hà Ngọc Yến đã tìm được việc rồi.
Lúc này Lý Lệ Lệ mới cố ý đi đến, đang định nói một số chuyện với Hà Ngọc Yến.
"Công việc ở trạm phế phẩm không thích hợp với đồng chí nữ."
Đã tìm được điểm mấu chốt, Đổng Kiến Thiết càng thêm đau khổ hơn.
Nhất định là do lần trước ở nhà vệ sinh công cộng, trên người Lâm Hà Hương dính quá nhiều "vàng" nên khiến hắn cũng gặp xui xẻo theo. Đúng vậy, nhất định là như vậy.
Ngay khi Hà Ngọc Yến chuẩn bị từ chối, cô lập tức nhìn thấy sau lưng bạn học Khổng này có một người nâng bụng từ từ đi đến.
"Nhà mẹ của cậu ấy là hàng xóm với mẹ đẻ của tôi. Tôi cũng không biết tại sao cậu ấy không đến nhận giấy chứng nhận tốt nghiệp."
Mặc dù Lý Lệ Lệ không nói chê rõ ràng nhưng có lẽ Hà Ngọc Yến hiểu ý của cô ta, "Cảm ơn cậu đã nói với tôi những điều này."
Bởi vì hôm nay cô phải đến trường để lấy chứng nhận tốt nghiệp, cho dù rất muốn ngủ nướng nhưng cô vẫn phải dậy.
Hà Ngọc Yến nhún nhún vai: "Dù sao công việc này cũng không mệt mỏi." Những chuyện còn lại cô cũng không muốn nói trước mặt lớp trưởng sắp về nông thôn.
Một phút đấy!
Lúc này, hai người họ ngồi trên cái ghế ở góc sân nhỏ. Mỗi người kẹp một điếu thuốc trên tay. Tào Đức Tài phàn nàn một trận nhưng Đổng Kiến Thiết cũng không để ý đến hắn, hắn ta chỉ hút hết điếu này đến điếu khác. Vẻ mặt rất là đau khổ.
Sau khi nhận chứng nhận tốt nghiệp, Hà Ngọc Yến chuẩn bị rời đi thì bị bạn học gọi lại. Mọi người tụ tập lại cùng nhau nói chuyện về tương lai của mình. Một số người đã tìm được việc, vẻ mặt tràn đầy năng lượng. Có một vài bạn học về quê có nhiều biểu cảm khác nhau.
"Lệ Lệ, cậu đến rồi à! Vừa rồi chúng tôi đang bảo đem chứng nhận tốt nghiệp đến cho cậu!"
Hà Ngọc Yến quan sát đối phương một chút, nhận ra hai má cô ta hồng hồng. Thậm chí còn có dấu hiệu tăng cân, biết được khoảng thời gian này Lý Lệ Lệ sống rất tốt.
Rõ ràng lúc trước hắn chưa từng thất bại, tại sao bây giờ lại thành một phút? Tại sao!
Lớp trưởng thấy hai người có chuyện muốn nói với nhau bèn hẹn Hà Ngọc Yến khi về nông thôn sẽ trao đổi qua thư cho cô sau đó rời đi.
"Cậu đang phát sầu vì chuyện đường ống nước thải sao?"
Ban ngày, đàn ông trong khu nhà tụ tập lại thương lượng chuyện đường ống nước thải không có kết quả gì. Buổi tối lúc ăn cơm, trên bàn cơm cha của hắn có nói, mẹ hắn cũng cảm thấy chuyện này khó làm. Có quá nhiều người không muốn bỏ tiền ra.
Gần nửa tháng này cô không về nhà mẹ đẻ, làm sao biết được tình hình gần đây của Lý Lệ Lệ chứ?
Quan trọng nhất là mẹ chồng cũng không khắt khe và Bao Lực cũng không đánh cô ta.
Ngày nào cũng ngủ đến khi tự tỉnh, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó. Không cần phải làm bất cứ việc gì cả, chỉ cần chăm sóc cơ thể thật tốt là được.
Điều này thật sự khiến Hà Ngọc Yến không nói nên lời. Cô cũng không nhớ rõ, bụng mới khoảng một tháng đã lớn đến mức phải đỡ rồi à?
"Tiểu Khổng nịnh bợ Lý Lệ Lệ như vậy cũng là vì nghe nói cậu ấy cũng sẽ đến hợp tác xã cung ứng làm." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vẻ mặt Lý Lệ Lệ kiêu ngạo lắc đầu: "Không cần, không phải chỉ là lấy chứng nhận tốt nghiệp thôi sao."
Lý Lệ Lệ lắc đầu nói: "Cậu đối xử với tôi rất tốt. Tôi chỉ sợ loại người này đến khu nhà của cậu, khu nhà của cậu sẽ phải chịu khổ." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nói xong cô ta còn cố ý ưỡn bụng lên, giống như ước gì cho tất cả mọi người biết mình đang mang thai.
Khi hai người đang nói chuyện, Lý Lệ Lệ đột nhiên bỏ qua Tiểu Khổng đang ân cần, trực tiếp đi đến bên cạnh cô.
Lý Lệ Lệ không thừa nước đục thả câu, cô ta nói thẳng: "Bao Lực có một người bạn có quan hệ tương đối tốt, hai ngày này anh ta qua nhà tôi uống rượu có nhắc đến người này."
Hắn đã đi hỏi dò rồi, đàn ông không thể chỉ có một phút!
Hà Ngọc Yến thấy vậy, ánh mắt híp lại. Trong trí nhớ của cô, trước kia bạn học Khổng này chưa từng tiếp xúc với Lý Lệ Lệ.
Lúc này bạn học Khổng cũng nhận ra Lý Lệ Lệ đã đến, cô ta vội vàng chạy đến.
Ý nói dù bây giờ hắn nghèo, hắn có xuất thân không tốt thì sau này vẫn có thể thành người tài, thành người giàu có.
Lời này khiến Hà Ngọc Yến vô cùng kinh ngạc. Cô không nhịn được mở to mắt, chợt nghe Lý Lệ Lệ tiếp tục nói: "Tôi cũng không quen người này nên cũng không thể nói anh ta có phải người tốt hay không. Nhưng anh ta có khoe với Bao Lực rằng mình sắp có nhà. Sau đó anh ta còn nhắc đến mọi người trong khu nhà của cậu nên tôi mới định nói cho cậu."
Khi hai vợ chồng đang thương lượng xem nên xử lý khoản tiền không chính đáng này như thế nào. Bên ngoài có hai người đàn ông với nỗi buồn riêng lại tụ tập lại hút thuốc cùng nhau.
—
Lý Lệ Lệ lắc đầu, đưa tay sờ lên bụng mình.
Chương 47: Lấy bằng tốt nghiệp, lời nhắc nhở của Lý Lệ Lệ
"Không phải Lý Lệ Lệ là hàng xóm của cậu sao? Sao cậu ấy không đến nhận chứng nhận tốt nghiệp vậy?" Có một bạn nữ họ Khổng cùng lớp đột nhiên hỏi Hà Ngọc Yến.
Đổng Kiến Thiết suýt chút nữa gào lên thành tiếng với ánh trăng. Thậm chí, hắn đã bắt đầu tự hỏi liệu có phải vì người phụ nữ này có vấn đề nên mới làm hại hắn trở nên như vậy. Rõ ràng trước kia khi ở cùng Tiểu Nhu, hắn đều phấn khích đến mức không có chỗ nào để phát tiết.
Đâu chỉ là sống tốt! Trước đây và bây giờ quả thực là khác nhau như trời với đất.
Cô ta tỏ vẻ như đang nói chuyện về cuộc sống bình thường hàng ngày như vậy, người không biết còn tưởng rằng quan hệ giữa hai người tốt lắm!
"Cậu có thai chưa?"
"Yến Tử, đã lâu không gặp. Sao dạo gần đây không thấy cậu quay lại xưởng thực phẩm thế? Tôi thường xuyên về nhà mẹ đẻ cũng không nhìn thấy cậu."
"Tìm tôi có chuyện gì sao?" Cô thật sự nghĩ không ra lúc này Lý Lệ Lệ có chuyện gì muốn tìm mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cú cua thần thánh này không nằm trong dự liệu của Hà Ngọc Yến. Cô ngẩn người, trực tiếp lắc đầu: "Nếu cậu không có việc gì thì tôi đi trước đây."
Ngược lại, Lý Lệ Lệ lại chưa từng trải qua một cuộc sống thần tiên như vậy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.