Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 32: Giấc mộng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 32: Giấc mộng


Cái gì mà nhà họ Cố sinh con gái, nhà họ Đổng chắc chắn sinh con trai. Nhà họ Cố không tiền đồ, sau này nhà họ Đổng có tiền đồ lớn cũng nói ra.

Vì một cuộc sống như thế, cô ta đồng ý gả cho Đổng Kiến Thiết. Cho dù điều kiện của đối phương không ra gì, cho dù người nhà đối phương rất khó chơi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bị ông Khang uy h**p, hơn nữa còn tìm được đồ. Người này buông ông Khang ra rồi chạy ra ngoài.

Tới nhanh đi cũng nhanh, quả thật không thể hiểu được.

***

Hà Ngọc Yến nhìn qua phát hiện là bác gái Phùng. Cô đi qua mở cửa. Lúc này, cô cũng chú ý tới những người tụ tập trong sân đều đi rồi.

Mọi người không cảm thấy Hà Ngọc Yến không cho mặt mũi. Ngược lại, mỗi người đều cảm thấy cô phá của. Nhà họ Đổng cho kẹo mừng kết hôn là kẹo sữa thỏ trắng còn tốt hơn so với kẹo cứng trái cây. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ai cũng nghĩ như vậy, ai nấy đều hâm mộ nhìn về phía bác gái Khổng.

Chỉ thấy khu vực trung tâm được đám người vây quanh, Lâm Hà Hương đứng bên cạnh Đổng Kiến Thiết cười nói với cô: "Tôi đang nghĩ xem phải đi đâu tìm hai người. Vừa vặn hai người đã về rồi. Cho cô nè, đây là kẹo kết hôn của tôi và đồng chí Kiến Thiết. Cho hai người một phần, dính chút không khí vui mừng."

Điều này khiến cho Lâm Hà Hương cảm thấy bản thân có thể ngồi vững trên cái ghế vợ của Đổng Kiến Thiết.

Trong tương lai, tháng ngày của bản thân sẽ tốt đẹp như giấc mơ, có siêu xe, biệt thự cao cấp, còn có vô số tiền tài vàng bạc châu báu này.

Bác gái Phùng không để ý cái này, bà chỉ nói: "Nếu có người thích hợp, có ý định không xuống nông thôn cũng nói cho bác nghe một chút tình huống. Nếu điều kiện ổn thì người trẻ tuổi có thể gặp mặt nhau một cái cũng được."

Bác gái Phùng hơi ngượng ngùng mà nói: "Con biết đó, hai đứa con trai nhà bác còn chưa có đối tượng. Bác nghĩ bạn học của con tốt nghiệp ở lại trong thành. Nếu có người nào thích hợp có thể giới thiệu cho Tào Đức Tài, Tào Đức Học nhà bác một chút không?"

Khi hai vợ chồng sắp trở về khu nhà. Một bóng dáng vội vàng chạy vào trạm phế phẩm. Ông Khang sợ tới mức đều nhảy dựng lên.

Hôm nay cánh tay của Đổng Kiến Thiết vẫn cột dây treo trên cổ. Hắn mang theo vết thương kết hôn thật sự không tốt! Những chuyện này đều do Cố Lập Đông gây ra.

Số ít thì trong nhà có cách ở lại thành phố, đều đã tìm được công việc. Loại người này bình thường điều kiện trong nhà tốt, có lẽ sẽ chướng mắt hai người Tào Đức Tài, Tào Đức Học. Hà Ngọc Yến nghĩ thầm trong lòng.

Chương 32: Giấc mộng

Hai người vừa làm việc vừa nói chuyện, nghe thấy có người gõ cửa bên ngoài.

Đổng Kiến Thiết trong miệng của hai người họ lúc này sắc mặt rạng rỡ.

"Cái ghế lắc này thật sự rắn chắc." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cố Lập Đông gật đầu: "Đúng rồi! Nam nữ độc thân trong độ tuổi thích hợp ở khu nhà chúng ta vẫn phải có chứ." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô nhìn về phía bác gái Khổng đứng cách đó không xa, lập tức có suy nghĩ.

Đổng Kiến Thiết vừa nghe, hắn cười nhạo thành tiếng: "Ai có quan hệ tốt với nhà đó chứ. Người nhà kia đối xử khắc nghiệt với mọi người. Ai dây vào đều sẽ không có chuyện tốt."

Có những mối quan hệ này cộng thêm tài năng của hắn. Đổng Kiến Thiết hắn tuyệt đối sẽ không tiếp tục làm một nhân viên khoa tiêu thụ như vậy nữa.

10 năm sau cô ta sẽ trở thành vợ của một đại phú hào.

Mà bác gái Khổng bị chuyện may mắn ập đến nhếch môi cười ha ha. Bà ta bước lên đoạt lấy gói giấy Lâm Hà Hương đang cầm trong tay. Hoàn toàn xem nhẹ sắc mặt khó coi kia của Lâm Hà Hương.

Nhìn thấy vợ chồng bọn họ kêu người chở hàng bằng xe ba bánh nâng cái ghế lắc thiếu tay vịn tiến vào, tuy rằng trên mặt mỗi người không nói nhưng trong lòng lại cảm thấy hai vợ chồng khá ngốc, đi mua thứ đồ rách nát này về.

Bóng người chạy vào trong sân không lâu rồi lại chạy ra, người đó nắm tay của ông Khang lắc lắc: "Ông ơi, cái ghế lắc kia đâu rồi?"

"Không sao cả, đời mình mình sống, ấm lạnh tự biết. Bác gái, bác lại đây tìm con có chuyện gì sao?"

Sau khi tiễn bác Phùng đi, Hà Ngọc Yến tính thử lúc này mới phát hiện chỉ trong tòa nhà này thôi đã có đến năm người độc thân. Người lớn tuổi nhất là Tào Đức Tài cũng sắp 22 tuổi rồi.

Lời này cũng đúng.

"Tôi mới trở về từ bên ngoài, trên tay đều là tro bụi! Trong nhà lại mới vừa kết hôn nên còn nhiều kẹo lắm. Chúc mừng hai người kết hôn. Chúng tôi nhận kẹo này trong lòng là được. Nếu cô không ngại thì có thể cho bác gái Khổng. Nhà bác ấy có nhiều trẻ con, kẹo ngọt cho trẻ con tốt hơn. Người lớn chúng tôi không giành với trẻ con."

Hà Ngọc Yến nghe bác gái Phùng miêu tả cảnh tượng hôm nay. Tuy rằng đối phương cố gắng tránh nói ra những lời khó nghe này đó nhưng Hà Ngọc Yến vẫn có thể đoán được lời nói của mấy người đó. Bản thân đã trở thành lá xanh làm nền cho bông hoa Lâm Hà Hương rồi.

Nam chính trong giấc mơ là Đổng Kiến Thiết. Đổng Kiến Thiết trong mơ mang một bộ âu phục rất đẹp, đeo cà vạt, trên cà vạt dùng một cái kẹp đá quý rất đặc biệt.

Bác gái Phùng thật sự không biết của hồi môn có hai chiếc xe đạp có liên quan gì đến việc sinh con trai?

Tuy rằng trong mơ, Đổng Kiến Thiết dính líu với rất nhiều cô gái nhưng vẫn không chịu ly hôn người vợ tào khang của mình.

Bác gái Phùng vừa mới chuẩn bị mở miệng nói chuyện thì đã bị câu hỏi của Hà Ngọc Yến làm cho sửng sốt. Tiếp theo bà buồn cười nói: "Còn không phải à! Những người đó là bác gái Trịnh trêu chọc tới đấy."

Hà Ngọc Yến cảm thán một tiếng, Cố Lập Đông hiểu. Từ cục vàng đầu c·h·ó cho đến cái ghế lắc hôm nay. Không tốn bao nhiêu tiền lại có thể đổi được thứ tốt. Thật sự lời hơn rất nhiều so với việc đi đến cửa hàng ủy thác. Nhưng loại việc nhặt của hời này không phải mỗi ngày đều có được. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Hôm nay kết hôn, trưởng khoa khoa tiêu thụ của bọn họ còn có mấy chủ nhiệm phân xưởng, chủ nhiệm văn phòng nhà máy đều tới ăn tiệc. Có thể nhìn ra được quan hệ của nhà họ Lâm vững chắc bao nhiêu.

Cưới con gái của chủ nhiệm phân xưởng làm con dâu. Con dâu này chỉ cần lễ hỏi 300 nhân dân tệ, của hồi môn lại có hai chiếc xe đạp. Trời mới biết sáng sớm hôm nay khi đi đón cô dâu hai chiếc xe đạp bóng loáng kia rốt cuộc đã khiến bao nhiêu người trong ngõ nhỏ này đỏ mắt!

Lời này nghe rất tự nhiên nhưng Hà Ngọc Yến luôn cảm thấy rất không được tự nhiên. Trước công chúng cô thật sự không dễ từ chối.

Hà Ngọc Yến cũng không để ý đến những người này, cô chuẩn bị về nhà lấy chậu múc nước rửa ghế lắc một lần. Tuy nhiên có một giọng nói gọi cô lại.

Ông Khang quên mất chuyện này rất nhanh.

Tuy rằng người vợ cưới về không phải là Tôn Tiêu Nhu âu yếm của hắn nhưng người vợ này cho hắn rất nhiều thể diện.

Tiếp theo Đổng Kiến Thiết kể lại chuyện em trai "Không cẩn thận" đập cửa kính nhà họ Cố kết quả bản thân bị đụng sái cánh tay.

Đương nhiên, điều khiến cho người khác rung động không phải là cái này.

Sau khi nói xong lời hay, Hà Ngọc Yến cũng không quay đầu lại mà bước nhanh về nhà. Tiếp theo cô đóng cửa lại, ngăn cách tầm mắt của mọi người ở bên ngoài.

"Có đôi khi thật sự kiếm được bảo bối ở trạm phế phẩm đấy."

"Vậy bác chờ hai ngày nữa con có rảnh thì sẽ đi hỏi bạn học của con một chút."

"Nhưng bạn học nữ của con phần lớn đều phải xuống nông thôn."

Quả nhiên giấc mơ kia có thể thay đổi.

Hơn nữa nhà họ Đổng mời hàng xóm trong khu đi tiệm cơm quốc doanh ăn cơm, còn không thu tiền mừng. Chuyện này khiến mấy người có kiến thức hạn hẹp nói không giữ miệng.

Ông Khang nhìn thấy người này có hơi điên cuồng, ông lập tức lắc đầu: "Cái ghế lắc gì chứ. Đồ đến chỗ của tôi đều bị chém thành củi cả rồi. Cô nhanh buông tôi ra, bằng không tôi kêu cảnh sát đấy."

Lâm Hà Hương vừa nghe, trên mặt lộ ra vẻ đau lòng nhưng trong lòng lại cảm thấy vui vẻ với chuyện Đổng Kiến Thiết có quan hệ không tốt với nhà họ Cố.

Mà trong quá trình gả cho Đổng Kiến Thiết, Lâm Hà Hương cho rằng trở ngại lớn nhất chính là Hà Ngọc Yến đã làm vợ người khác từ lâu. Càng may mắn hơn đó là cho dù mẹ cô ta hay tự cô ta đi dò thử cũng có thể nhìn ra Hà Ngọc Yến đã không còn cảm giác rung động với Đổng Kiến Thiết nữa.

"Kiến Thiết, em thấy quan hệ của anh và nhà họ Cố không được tốt lắm?" Lâm Hà Hương thử hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngay cả Đổng Kiến Thiết hơn hai mươi tuổi cũng mới kết hôn hôm nay.

Giấc mơ này rất chân thật. Chân thật đến nỗi Lâm Hà Hương bắt đầu bị âu phục, biệt thự cao cấp và mấy thứ như siêu xe doạ cho sợ hãi. Mãi cho đến bây giờ, cuối cùng cô ta cũng gả cho Đổng Kiến Thiết.

Cách ăn mặc này khiến cho Đổng Kiến Thiết nhìn rất có khí chất, rất mê người.

***

Tay vịn một bên của ghế lắc đã hư nhưng phía bên kia vẫn còn. Trừ cái này ra, cả cái ghế trừ tróc sơn và vết xước thì không có bất kỳ khuyết điểm gì.

Một bên khác, hai người Hà Ngọc Yến trở lại khu nhà chung thì thấy rất nhiều hàng xóm trong ngõ nhỏ đều tụ tập trong sân.

"Bác gái, những người đó đều lại đây nhận kẹo mừng sao?"

Khoảng nửa tháng trước, lúc vừa mới quen biết Đổng Kiến Thiết chưa được bao lâu, Lâm Hà Hương đã bắt đầu thường xuyên ngủ mơ. Ban đầu giấc mơ rất mơ hồ, mãi cho đến khi cô ta biết được Đổng Kiến Thiết và Hà Ngọc Yến yêu nhau, giấc mơ này mới trở nên chân thật hơn.

Trong mơ, sự nghiệp của Đổng Kiến Thiết đã thành công, trong nhà có rất nhiều biệt thự xe sang, đồ trang sức, ngọc trai châu báu, hắn đã trở thành đại phú hào số hai trong thành phố. Mà Đổng Kiến Thiết chỉ có một người vợ tên là Hà Ngọc Yến.

Không nói đến quá trình chuyển biến tâm tư của Lâm Hà Hương, cô ta chỉ biết, sau khi gả cho Đổng Kiến Thiết, cô ta có thể dùng mắt thường nhìn thấy tương lai của mình.

Cũng may mắn hai vợ chồng Hà Ngọc Yến đều không ở đây. Buổi sáng lúc ấy, bao nhiêu người so sánh các cô dâu gả vào trong khu nhà này. Lời nói rất khó nghe.

Còn về việc có được hay không, vậy cô không dám cam đoan.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 32: Giấc mộng