Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 197: Người thân từ trên trời xuống

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 197: Người thân từ trên trời xuống


Trong khu nhà lần lượt có người thức dậy chuẩn bị đi tới lò mổ bên kia xếp hàng mua thịt, Hà Ngọc Yến cũng muốn đi nhưng bị Cố Lập Đông ngăn cản.

Nghĩ như vậy, Hà Ngọc Yến duỗi tay nắm lấy tay của chồng, hỏi: "Anh nghĩ như thế nào?"

Cố Học Thiên bởi vì bị gãy chân nên hôm nay đều ở nhà ba mẹ không rời đi.

"Nếu không phải bây giờ thời tiết nóng thì anh cũng muốn lấy hai cây xương ống cho hai em rồi."

Hà Ngọc Yến đưa một nửa thịt cho nhà mẹ đẻ, còn dư lại thì định làm món thịt kho tàu. Đến lúc ăn không hết có thể đặt vào trong chậu, ngày hôm sau có thể ăn nữa. Xương heo tương đối dễ xử lý, cầm đi hầm canh không sợ lãng phí.

Bây giờ đứa nhỏ lớn hơn không ít, sức ăn cũng tăng lên. Một mình cô cho hai đứa nhỏ uống sữa chỉ có thể trộn lẫn sữa mẹ và sữa bột cho uống cùng.

Sau khi kể cho vợ nghe tình huống gặp mặt, chính Cố Quảng Thịnh cũng cảm thán: "Anh thật sự không ngờ rằng người thanh niên này thật sự rất giống Minh Lý."

"Ừ ừ ừ……"

Người đàn ông ra vẻ bình tĩnh ở trước mặt Cố Quảng Thịnh khi đối mặt với sự quan tâm của vợ cuối cũng cũng lộ cảm xúc ra bên ngoài. Sau đó anh kể lại tỉ mỉ cho vợ nghe nội dung cuộc trò chuyện với Cố Quảng Thịnh.

Hà Ngọc Yến cười tủm tỉm trả lời không cần khách sáo. Mắt nhìn thấy con gái Hồ Xuân Mai của Thái Chiêu Đệ đang ôm cây cột trước cửa nhìn về phía cô. Sự khát vọng trong đôi mắt kia khiến Hà Ngọc Yến hiểu rõ suy nghĩ của cô bé.

Cố Lập Đông gật đầu, sắc mặt phức tạp: "Xảy ra chuyện lớn rồi."

"Đủ rồi, đủ rồi. Mấy thứ này đủ ăn rồi."

Nói xong, Cố Minh Hà lại nhắc đến suy nghĩ ngày hôm qua, "Anh nói chúng ta tới nhà nhận người thân có được không?"

Hà Ngọc Yến lập tức nghĩ đến mục đích tới nơi này của hai người họ.

Trong viện, những hàng xóm khác cũng bởi vì ai cũng mua được thịt nên trông rất vui vẻ. Tới khoảng gần 10 giờ sáng, trong viện bắt đầu bay ra mùi thịt.

"Đồng chí, hai người tìm ai vậy?"

Nhìn vợ chuẩn bị sữa cho tụi nhỏ sau đó bận rộn cho mỗi đứa nhỏ uống một nửa sữa mẹ rồi bắt đầu uống sữa bình. Cố Lập Đông thở dài một thật dài.

"Anh nói ngốc nghếch gì đó? Chúng ta là vợ chồng đấy."

Thật ra Cố Lập Đông không có suy nghĩ đặc biệt gì. Tin tức này tới quá đột ngột. Khi còn nhỏ anh thường tưởng tượng ra ba mẹ sẽ đột nhiên giáng từ trên trời xuống tìm anh, nhưng sau khi lớn lên anh đã không có suy nghĩ như vậy nữa. Đối với anh mà nói, người thân của anh chỉ có vợ và hai đứa con gái, còn cả người nhà mẹ đẻ của vợ nữa.

Hà Ngọc Yến giúp Cố Lập Đông đeo cái sọt lên trên lưng. Sau đó hai người nhanh chóng chạy đến nhà máy thực phẩm đưa thịt. Sau khi đưa thịt xong lại lập tức về nhà.

Cô suy nghĩ, vẫn không đi qua.

Hà Ngọc Yến nghĩ như vậy, cô xoay người chuẩn bị đi về nhà. Kết quả cô nhìn thấy một nam một nữ cầm theo một đống đồ đạc đi qua cửa thùy hoa.

Cố Quảng Thịnh không đồng ý lắm: "Nhìn thanh niên đó có vẻ không muốn chấp nhận lắm."

Người bình thường mua thịt sẽ không đi thẳng đến lò mổ, cho nên anh La giữ thịt lại cho bọn họ cũng không sao. Nhưng hôm nay thứ được bán là heo hơi bắt được nên sẽ được bán tại lò mổ luôn.

"Ay da, rốt cuộc hai đứa cũng về rồi. Đứa nhỏ Viên Viên này vừa tỉnh dậy không nhìn thấy hai đứa thì bắt đầu cáu kỉnh."

Trình Mạt Lỵ ở khu phòng ở phía đông đang giặt đồ bên cạnh bồn nước. Nhìn thấy hai đồng chí ăn mặc lịch sự, trong tay cầm theo túi lớn túi nhỏ hiếm khi nhiệt tình mà bắt đầu hỏi thăm.

Hàng xóm xung quanh thấy vậy nhỏ giọng nói thầm, từ khi nào nhà họ Cố có họ hàng như vậy vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hà Ngọc Yến: "Như vậy có thể ảnh hưởng đến anh La không?"

"Anh La sẽ giữ lại phần cho chúng ta, trễ chút chúng ta đi qua lấy là được. Ngày hôm qua mẹ về nhà rồi, đến lúc lấy được thịt chúng ta đưa một ít đến nhà mẹ đi."

"Anh nghĩ có thể thử xem." Cố Quảng Thịnh trả lời câu hỏi của vợ, thật ra trong lòng ông đã cho rằng Cố Lập Đông là con trai của Minh Lý. Chẳng qua bởi vì một ít nguyên nhân đặc thù, tạm thời trở thành bạn bè qua lại với nhau thì tốt hơn.

Cố Học Thiên: "Họ hàng gì vậy ạ? Không phải năm mới, cũng không phải ngày lễ gì. Chắc không phải là bà con nghèo gì đó chứ ba?"

Sau khi kêu chồng rời đi, Cố Minh Hà thở dài nhìn con trai út có tính tình không tốt: "Con ngoan ngoãn một chút đi, đừng có chọc ba con tức giận."

Rất nhanh đã tới hơn hai giờ sáng ngày hôm sau.

Cố Minh Hà vừa kinh ngạc vừa vui vẻ nhìn lại đây, thấy Hà Ngọc Yến mặc tạp dề, trong tay còn cầm cái chén, bà ấy lập tức kéo chồng đi về phía cô.

Bởi vì cuối tuần nên bọn nhỏ đều không cần đi học, rất nhanh có mấy đứa trẻ đứng trước cửa từng nhà. Sau khi ngửi được mùi thịt lại chạy tới ngửi của nhà khác. Sau đó thảo luận với bạn bè xem mùi thịt nhà ai thơm hơn.

Sau đó hai người bắt đầu xử lý thịt heo, xương heo này nọ.

Nghĩ đến đây, cô cảm thấy nên vui vẻ vì chuyện này. Cho dù cuối cùng kết quả là gì, ít nhất có người tới nhận người thân. Nói không chừng trên thế giới này Cố Lập Đông có thể có thêm mấy người thân lận đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cố Minh Hà hưng phấn hỏi: "Đúng không? Rất giống mà. Cho nên em mới cảm thấy đối phương chắc chắn là con của anh trai."

Sau khi hai vợ chồng nói xong lại ngủ nướng, cho đến khi gần sáu giờ mới cùng nhau đi đến lò mổ.

Hà Ngọc Yến cầm lấy túi lưới trong tay đối phương, thấy biểu cảm của anh hơi kỳ quái, cô hỏi thẳng: "Có chuyện gì xảy ra sao anh?"

Lúc này, thịt trong lò mổ đã sớm bán hết rồi. Anh La nhìn thấy bọn họ lập tức nhấc một cái sọt ra ngoài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ở bên kia, sau khi Cố Lập Đông rời đi, Cố Quảng Thịnh cũng lái xe đi đến một trường tiểu học trực thuộc nhà máy máy móc số 1 tìm Cố Minh Hà, vợ của ông ấy.

Hiểu được sự rối rắm trong đôi mắt chồng, Hà Ngọc Yến buồn cười vươn tay. Cô vỗ về sau lưng anh: "Được rồi, em hiểu rồi! Chuyện này chúng ta đặt sang một bên đi. Nếu đối phương lại đến thì cứ đối xử như người bình thường. Dù sao cũng không ai buộc chúng ta phải nhận bọn họ mà, có đúng không?"

Cố Minh Hà đang chuẩn bị hộp quà ở trong phòng, vừa nghe hai cha con cãi nhau ở bên ngoài, bà ấy thở dài: "Hai người đừng cãi nhau nữa. Chỉ có một chút chuyện như vậy mà đáng để cãi nhau sao? Chồng, anh đi căn tin múc cơm về đi. Em đói bụng rồi."

"Không sợ, lò mổ có nhiều công nhân viên chức. Không phải chỉ có một mình anh La giữ thịt lại."

Bác gái Chu đang nhìn chằm chằm ở bên kia. Nếu cô cho đứa nhỏ này ăn tóp mỡ, sau này lại nói nó ăn đau bụng thì cô sẽ nhận lấy một đống phiền phức rất lớn. Bây giờ có lẽ cô đã hiểu rõ con người bác gái Chu.

Cốt truyện tóm tắt trong cuốn sách gốc không nhắc tới điều này. Tuy nhiên trong cốt truyện kia, Cố Lập Đông chỉ là nhân vật phụ cô đơn đến c·h·ế·t. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hà Ngọc Yến buồn cười mà chạy tới bế đứa nhỏ lên.

Người phụ nữ trong hai người đó duỗi tay lấy mấy viên kẹo từ trong túi ra rồi chia cho bọn trẻ mỗi đứa hai viên. Nhìn ánh mắt dịu dàng kia, Hà Ngọc Yến tin người phụ nữ là người rất tốt.

Hắn nhìn thấy mẹ đi đến nhà kho lật tìm đồ đạc, Cố Học Thiên muốn mở hộp bánh mẹ mua về ra nếm thử một chút. Kết quả lại bị ba ngăn cản.

**

Hơn nữa, ngoại trừ những người thân này, anh còn có mấy người bạn tốt, một công việc rất tốt và còn có hai căn nhà.

Đứa con trai út nói chuyện khó nghe không phải chuyện ngày một ngày hai. Cố Quảng Thịnh rất chướng mắt với tính cách này của hắn. Nhưng bởi vì hắn là con trai mình, lúc này ông mới kiên nhẫn trả lời: "Mặc kệ là họ hàng gì. Đây là đồ mẹ con mua về, con muốn ăn thì phải hỏi ý kiến của mẹ con trước. Con đã hai mươi mấy tuổi rồi, một chút lý lẽ này mà cũng cần ba dạy cho con sao."

Sau khi cho uống sữa xong còn phải rửa mông và thay tã cho tụi nhỏ. Cũng may có thím Giang giặt sạch tã nên bớt được nhiều việc.

Mới vừa đi qua cửa thùy hoa, quả nhiên nghe thấy tiếng khóc của trẻ con.

Với cuộc sống như vậy, anh đã hơn phần lớn những người bạn đồng trang lứa. Anh cũng không cảm thấy trong cuộc đời mình còn cần những người thân khác tham gia. Bởi vì anh sợ những người thân đột nhiên xuất hiện sẽ phá hư cuộc sống tốt đẹp bây giờ của anh.

Hà Ngọc Yến vừa nói vừa nhét bình sữa cho Viên Viên. Sau đó lại kêu chồng đến đây đỡ bình sữa.

Chuyện vậy mà, vậy mà lại bị cô đoán trúng, thật sự xuất hiện tiết mục nhận người thân này.

Người thanh niên này đã làm ba rồi, đột nhiên có một nhà họ hàng từ trên trời rơi xuống, cậu ấy không chấp nhận cũng là chuyện rất bình thường.

Hôm nay lấy thịt cũng vậy. Vốn là chuyện một mình anh có thể làm, bởi vì cánh tay anh bị thương nên vợ phải đi cùng với anh.

Hà Ngọc Yến cầm lấy cái sọt, bên trong đầy thịt heo, xương heo.

Những đứa trẻ trong khu vây quanh bọn họ hỏi bọn họ tới tìm ai.

"Cảm ơn thím. Con lấy thịt heo về rồi. Thím chọn một miếng rồi đưa tiền và phiếu là được rồi."

"Haizz, anh bị thương một cánh tay nên có rất nhiều chuyện đều không làm được."

"Thứ này phải mang đi tặng cho họ hàng. Con muốn ăn thì ngày mai mua cái khác."

Chương 197: Người thân từ trên trời xuống

Vì vậy, vào lúc chiều tối hai vợ chồng về đến nhà bắt đầu đi đến nhà kho sắp xếp lại các loại hộp quà cất ở trong nhà, kết hợp với hai hộp bánh mới mua hôm nay, bọn họ chuẩn bị ngày mai mang theo mấy thứ này đến nhà của Cố Lập Đông một chuyến.

Hai vợ chồng nhà họ Cố muốn đi mua thịt, gọi bà lại đây. Nhưng thím Giang thật lòng cảm thấy hai đứa nhỏ này dễ chăm sóc, chỉ là lúc vừa tỉnh dậy sẽ ầm ĩ.

Cũng may, đứa nhỏ không kén chọn. Cho tụi nhỏ uống cái gì thì uống cái đó, có sữa uống còn vui vẻ hơn bất cứ thứ gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nói bà xấu tính thì cũng không phải xấu tính hoàn toàn. Nhưng bà lại quan tâm người nhà quá mức, hoàn toàn coi người khác là kẻ ngốc.

Chuyện này đã được thống nhất từ trước. Hai bên giao dịch rất nhanh, sau đó thím Giang rời đi.

Mà người phụ nữ này không phải người khác, là mẹ của Cố Học Phương họ gặp được vào ngày hôm đó. Nhìn tuổi tác và sự tương tác của người đàn ông đứng bên cạnh người phụ nữ, chắc là chồng của bà ấy, Giám đốc nhà máy máy móc số 1.

Hà Ngọc Yến không đợi đối phương mở miệng đã trực tiếp chào đón: "Dì……"

Sau khi hai vợ chồng bàn bạc xong thì bắt đầu cùng nhau xử lý giò heo.

"Vậy…… Vậy có thể làm bạn không?"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 197: Người thân từ trên trời xuống