Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 192: Đoàn tụ, bình an

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 192: Đoàn tụ, bình an


"Anh còn không biết xấu hổ nói chuyến xe này sẽ không có vấn đề gì."

Đương nhiên, Hà Ngọc Yến vẫn rất giỏi việc điều chỉnh tâm trạng của mình. Nghe những việc này khiến cô rất ghê tởm nhưng chỉ cần nhớ đến người nhà, bạn bè thì trong lòng cô bắt đầu trở nên ấm áp.

Chương 192: Đoàn tụ, bình an

Trong phòng bệnh, Cố Lập Đông đang trò chuyện một vài chi tiết của vụ án với Hà Dũng Hải.

Ví dụ như quá trình đại khái đoàn xe của Cố Lập Đông bị cướp đường.

Anh trai của bà ấy bởi vì say mê với nghiên cứu học thuật, trên người mang theo một chút tích cực mà nhân viên nghiên cứu mới có. Mà trên người của người trẻ tuổi mới vừa đi qua lại có một loại khí chất hiên ngang không sợ hãi nhiều hơn. Tinh thần phấn chấn, bồng bột của người trẻ tuổi được thể hiện rất nhuần nhuyễn.

Bị thương cũng không sao, người còn sống là tốt rồi.

"Anh nói cho em biết đồ ăn ở căn tin này khá tốt. Nấu mì là ngon nhất, mì cắt dao vô cùng ngon……"

Từ nơi này ngồi xe lửa đến Bắc Thành có lẽ cần tám, chín tiếng. Xe lửa rất an toàn, Hà Dũng Hải cũng không cần lo lắng.

Mẹ Cố không ngờ rằng vậy mà lại gặp được người thanh niên trông rất giống anh trai của bà ấy ở chỗ này. Lúc này mới không nhịn được cảm xúc kích động quá mức.

Một suy nghĩ lóe qua, Hà Dũng Hải trực tiếp đứng dậy: "Em út à! Anh tư có chuyện công việc cần nói. Nơi này giao lại cho em đó."

"Nơi này còn có vài tài xế đi chung đang ở đây. Vết thương của bọn họ có lẽ nặng hơn anh một chút, chắc phải ở lại đây một tuần."

Đây là một bệnh viện ở thành phố nhỏ, quy mô bệnh viện không lớn, nhận nhiều người bệnh bị ngoại thương như vậy ngay một lúc nên có vẻ hơi hỗn loạn.

Khi hai người đang nói chuyện hăng say, cánh cửa phòng bệnh đột nhiên bị người khác kéo ra.

Hà Dũng Hải cầm mấy hộp cơm đựng đầy đồ ăn đi đến thì thấy em gái mình dựa vào ngực Cố Lập Đông ngủ rồi.

Trong giây phút thoáng qua, Hà Ngọc Yến còn có thể nhìn thấy hồi ức không kịp che giấu trong mắt người phụ nữ trung niên.

Hà Ngọc Yến nhìn hai người đối diện, một người trong đó là Cố Học Phương mà cô quen biết.

Hà Ngọc Yến trừng lớn mắt nhìn người phụ nữ trung niên này. Nhìn bề ngoài của người phụ nữ chắc chắn tuổi không quá 40. Tóc đen nhánh, sắc mặt hồng hào, gương mặt no đủ. Vừa thấy đã biết là người có cuộc sống khá tốt. Ở dưới cảm xúc kích động, khóe mắt người này xuất hiện nếp nhăn rất nhỏ tiết lộ tuổi tác của bà ấy.

Họ nói chuyện này chuyện kia, chớp mắt đã đến trưa.

Sau khi xác định chồng không sao, Hà Ngọc Yến bắt đầu tính toán nợ nần với anh.

Cố Lập Đông cũng hiểu rõ những việc này, giả vờ không biết, không nhúng tay. Những việc khác tự nhiên sẽ có người chuyên nghiệp quản lý.

Ngay sau đó, suy đoán của Hà Ngọc Yến cũng được chứng minh.

Sau khi Hà Ngọc Yến nghe xong, trong lòng hơi khó hiểu nhưng trên mặt không lộ ra vẻ gì, cô chỉ mỉm cười đáp lại: "Không sao ạ. Con không quấy rầy hai người nữa, chúng con xin phép đi trước."

Tuy một tiếng anh này rất nhỏ nhưng ở trên cầu thang trống trải lại mang đến một tiếng vang.

"Đồ bán trên chợ đen kia đều là tang vật do bọn cướp cướp được. Nơi đó là một trong những con đường bán tang vật."

Nói xong, Hà Ngọc Yến gật đầu với hai người họ, cô kéo chồng đi ngang qua hai mẹ con này.

Cố Lập Đông nhìn thấy vợ tỉnh lại, vui vẻ nói: "Vợ, em tỉnh rồi à! Em có đói bụng không? Đồ ăn buổi trưa đã nguội rồi. Căn tin của bệnh viện còn có thể mua được đồ ăn, anh dẫn em đi đến đó ăn cơm."

"Xin lỗi, vừa rồi dì nhìn nhầm người." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cố Lập Đông ở lại tại chỗ, vừa thấy động tác của anh vợ thì đã hiểu rõ suy nghĩ của đối phương. Nhưng anh không hề sợ hãi một chút nào, ngược lại nở nụ cười xán lạn với Hà Ngọc Yến.

Một tiếng kêu này của con gái khiến bà ấy lấy lại tinh thần, chỉ thấy bà ấy nhẹ duỗi tay lau nước mắt chảy ra trên khóe mắt. Bà ấy nở nụ cười thân thiện với cặp vợ chồng trẻ đứng trên cầu thang.

Mà đội trưởng Hoắc cũng không rời đi. Người của hắn hỏi ra việc Hà Dũng Hải cũng có mặt ở đây, chắc là ở cùng một chỗ với Cố Lập Đông. Hắn cũng đi theo Hà Ngọc Yến đi qua đó.

Mẹ Cố vừa nghe lời con gái thì biết con gái quen biết hai vợ chồng kia. Bà ấy không khỏi duỗi tay lôi kéo con gái hỏi: "Con quen biết cặp vợ chồng kia sao?"

Đã rất lâu không gặp vợ, Cố Lập Đông có rất nhiều lời nói không hết. Hà Ngọc Yến thấy anh nhảy nhót như vậy, tâm trạng cũng rất nhẹ nhàng.

Hà Dũng Hải cũng cảm thấy tin tức người em rể này cung cấp rất hữu ích.

Loại người ác độc này vậy mà lại sống trong khu nhà cô hơn một tháng. Thật sự kh*ng b*!

Mà trong hai người đó có một người phụ nữ trung niên mà cô không quen biết, lúc này lại trực tiếp nhìn chằm chằm Cố Lập Đông. Cả người run rẩy, hốc mắt đột nhiên đỏ lên.

Hà Ngọc Yến nghe những hành động độc ác của con người suốt một đường. Tuy rằng cô rất không muốn nghe nhưng vì để biết rõ ràng ngọn nguồn mọi việc thì sau này gặp chuyện mới có thể bảo vệ tốt cho bản thân.

Hà Ngọc Yến sờ sờ cái bụng xẹp, duỗi tay xoa xoa khuôn mặt, gật đầu.

Cố Lập Đông mỉm cười ôm người vào trong lòng không buông tay. Hà Ngọc Yến muốn giãy giụa nhưng nhìn thấy lớp băng vải rất dày trên cánh tay của đối phương thì động tác lại ngừng lại.

"Đoàn xe kia của em định hôm nay cũng có thể trở lại Bắc Thành. Sau khi trở về em cũng đừng quan tâm đến mấy việc này nữa. Có ai hỏi thì em nói không biết rõ, bị thương ở trong bệnh viện là được rồi."

Hai bên vừa lúc nhìn thẳng vào nhau.

Cố Học Phương bị lời mẹ làm cho càng mơ hồ hơn, nhưng cô vẫn nói thẳng: "Đúng vậy, con quen họ. Lúc trước không phải con và mẹ chồng đến một khu nhà ăn tiệc đầy tháng sao? Hai người này chính là ba mẹ của hai bé gái kia."

Mẹ Cố nghe xong như suy nghĩ gì đó. Bà ấy gật đầu liên tục, cũng không để ý tới ánh mắt khó hiểu của con gái.

Lại ví dụ như chị dâu lớn nhà họ Thái là một tên lái buôn. Mỗi năm đều sẽ lừa bán một ít trẻ con bán đi khắp nơi trên cả nước. Khi không có trẻ con để bán, cô ta thậm chí sẽ đi mua một vài đứa trẻ trong thôn mình……

Cô mềm mại dựa vào lồng ngực của đối phương, bắt đầu kể cho chồng nghe những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này.

Hà Ngọc Yến tỉnh lại vào lúc ba giờ chiều. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đến lúc này dù Hà Ngọc Yến tức giận bao nhiêu cũng hết giận.

Sau đó, vừa lúc có người đang đi lên cầu thang.

Cố Lập Đông nhìn thấy hốc mắt vợ đột nhiên đỏ lên. Anh lập tức sốt ruột muốn đứng lên.

Hắn lập tức mỉm cười chột dạ, muốn nói cái gì đó, sau đó thấy đội trưởng Hoắc đứng phía sau Hà Ngọc Yến.

Bởi vì bây giờ bà ấy sắp bị những hồi ức ngày xưa làm cho suy sụp.

Ví dụ như chồng của chị dâu lớn nhà họ Thái, cái thôn mà cô ta ở có không ít người làm chuyện này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng xúc cảm ấm áp dưới cơ bắp và tiếng tim đập thình thịch khiến cô nhận ra được người đàn ông trước mắt rất khỏe mạnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Không biết tại sao, hắn đột nhiên cảm thấy Cố Lập Đông rất chướng mắt.

Lúc này, bọn họ đã đi tới phòng bệnh cuối cùng ở tầng lầu này, chuẩn bị đi xuống cầu thang.

"Anh……"

Là một tài xế xe vận tải, anh hiểu một vài chi tiết lái xe không phải người ngoài nghề có thể biết được.

"Mẹ, mẹ. Mẹ làm sao vậy?" Khi Cố Học Phương nghe thấy mẹ kêu chữ anh, cả người đều ngây ngẩn. Ngay sau đó, cô thấy biểu cảm kinh ngạc của Hà Ngọc Yến và Cố Lập Đông thì lại bắt đầu cảm thấy hơi xấu hổ.

Hai vợ chồng kể cho nhau nghe những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này. Nói đến chỗ nguy hiểm còn đồng thời phát ra tiếng kinh hô. Nói đến hai đứa con đáng yêu thì cùng lộ ra nụ cười ấm áp. Nói đến người thân, bạn bè trợ giúp thì cảm thấy may mắn.

Hà Dũng Hải ngẩng đầu vừa muốn nói cái gì đó thì thấy em gái hai tay chống nạnh trừng mắt nhìn hai người bọn họ.

Anh vùi đầu vào trong lòng ngực vợ, hít một hơi rất sâu. Một lúc sau, Cố Lập Đông cảm thấy cả người tràn ngập sức sống. Lúc này anh mới hỏi cô tới đây bằng cách nào? Tụi nhỏ trong nhà sắp xếp ra sao?

So sánh lại, cho dù là người đáng ghét như bác gái Trịnh cũng có vẻ trở nên đáng yêu hơn nhiều.

Chiếc xe di chuyển thuận lợi, gần 10 giờ sáng ngày hôm sau đã đến nơi.

Người thanh niên kia, cho dù là vẻ bề ngoài hay thân hình đều giống với anh trai Cố Minh Lý của bà ấy đến tám phần, điều khác biệt duy nhất có lẽ là khí chất của hai người.

Nhưng nghe giọng điệu của chị dâu lớn nhà họ Thái thì bọn họ làm việc này cũng chỉ mới mấy năm. Dựa theo dòng thời gian thì chắc là sau khi Thái Chiêu Đệ gả chồng, không biết đã xảy ra chuyện gì mới có thể khiến họ bắt đầu làm loại việc này.

Trên đường đi đến bệnh viện, từ chỗ của đội trưởng Hoắc Hà Ngọc Yến cũng nghe được không ít chuyện.

Có không ít người nhà của người bị thương cũng như Hà Ngọc Yến như vậy, sau khi nhận được thông báo thì chạy suốt đêm đến đây.

Nói xong, hắn như bị lửa đốt mông mà lôi kéo đội trưởng Hoắc rời đi.

Cho nên những người này chỉ là bọn tay chân, sau lưng chắc chắn còn có người ác độc hơn.

"Yến Tử và đội trưởng Hoắc ngồi xe suốt đêm đến đây, bây giờ nghỉ ngơi cũng tốt. Ngày mai em có thể xuất viện rồi. Nơi này còn có việc nên anh không về cùng với hai đứa. Đến lúc đó anh kêu người đưa hai vé xe lửa đến đây, hai đứa ngồi xe lửa về đi."

Mà Cố Học Phương, sau khi nhìn thấy hai vợ chồng Hà Ngọc Yến rời đi lúc này mới lôi kéo mẹ mình hỏi: "Mẹ, chuyện lúc nãy là như thế nào vậy? Tại sao mẹ kêu Cố Lập Đông là anh vậy?"

Hà Ngọc Yến nhìn hàm răng trắng tinh của người đàn ông trước mắt, trong nháy mắt chút lo lắng và lửa giận trong lòng biến mất hơn phân nửa. Nhưng tầm mắt cô nhìn thấy lớp băng vải rất dày trên cánh tay phải của đối phương thì tâm trạng lại trở nên lo lắng, đau lòng.

Tuy rằng trên đời này có rất nhiều người xấu nhưng người tốt còn nhiều hơn.

Mẹ ruột của mình kêu một người trẻ tuổi xa lạ là anh, thật sự có hơi dọa người.

Hà Ngọc Yến lại vọt qua đó trước, ấn người nằm lại giường. Sau đó cô tàn nhẫn đánh một cái lên trên lồng ngực của chồng, nơi đó cứng đến mức khiến tay cô đau đớn.

Hai mẹ con không nói gì, đi vào phòng bệnh với tâm trạng đầy suy nghĩ.

Biểu hiện như vậy khiến Hà Ngọc Yến nhịn không được mà hơi liên tưởng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau khi xuống xe, Hà Ngọc Yến đi đến quầy lễ tân hỏi phòng bệnh của Cố Lập Đông, sau đó thì đi qua đó.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 192: Đoàn tụ, bình an