Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 176: Chuyện cướp đường

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 176: Chuyện cướp đường


Lúc này mẹ Cố đã đến khu nhà mới của nhà máy số 8, nhà họ Lữ sống ở bên trong. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tuyến đường bây giờ không an toàn như thời đại sau này, có GPS dẫn đường, có quốc lộ, có xa lộ, khắp nơi đều có camera.

Nhưng mà, chuyện đến mức độ này, cô ta cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp giải quyết. Bởi vì cô ta không thể về nhà vào lúc này. Cô ta tới nơi này, không chỉ riêng việc cho đứa trẻ sữa.

"Em cũng không cần lo lắng." Cố Lập Đông thấy vợ cau mày, vội vàng bổ sung nói: "Trong nhà máy anh gần đây không có nhiều chuyện, mấy đơn hàng cũng cách thành phố không xa lắm."

Mẹ Cố suy nghĩ, dứt khoát chờ sau khi con trai lái xe về thì cho người sắp xếp cho hai người trẻ tuổi gặp mặt. Đến lúc đó có cái gì thì hỏi rõ là được rồi.

——

Hà Ngọc Yến ở trong phòng nghe chuyện vui, đột nhiên bị nhắc tên, hiếm khi thấy lời tán dương mình từ trong miệng bác gái Trịnh, nhưng Hà Ngọc Yến rất muốn kêu bà ta im miệng lại.

Con đường bây giờ phần lớn đều là đường đất mà đời trước làm ra, người sau dựa vào kinh nghiệm để đi. Rất nhiều nơi phải đi qua con đường hẻo lánh nhưng chỗ này chính là nơi cướp đường mai phục.

"Nếu cô thật sự thương đứa trẻ thì phải giống như vợ Cố Lập Đông ý. Bữa ăn đều là đồ thanh đạm.

——

Mặc dù biết đứa trẻ nhỏ như vậy cũng không thấy rõ được cảnh tượng trước mắt. Nhưng Hà Ngọc Yến vẫn không nhịn được ghé đầu mình sát tới, hướng về phía hai đứa cười ngọt ngào.

Mà nhà máy sản xuất hàng hóa lại chỉ có mấy nhà máy, nguyên liệu mua vào cũng là kim loại. Những thứ này muốn cướp cũng có, nhưng mà đồ lớn, lại nặng. Muốn vận chuyển qua tay cũng tương đối khó khăn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cái này Cố Học Phương cũng không biết. Ngày hôm qua mẹ nói tới dọn dẹp nhà cho em trai. Hôm nay nói là tới tham gia tiệc cùng, tiện đi đến nhà máy số 8, hỏi thăm chuyện con gái phó giám đốc Lữ kia. Nhưng bà đi được nửa đường, cũng không biết bây giờ đi đâu rồi? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Anh tư con mấy năm không về. Tối nay mẹ về hỏi nó một chút chuyện. Tối nay con và Lập Đông đành chịu khó một chút vậy."

Trước đó cô còn tưởng rằng đứa bé chỉ có chứng bệnh đơn giản, không nghĩ đến lại đến mức nằm viện. Cô nhìn về phía Viên Viên và Đan Đan nằm trên giường. Hai đứa nhỏ đang mở to mắt, không biết là nhìn cái gì.

Sau đó Hà Ngọc Yến liền nghe được một ít chuyện liên quan đến chuyện cướp đường.

Lúc chạng vạng tối, khu nhà chung cũng rất náo nhiệt. Hôm nay cũng không ngoại lệ. Nhưng đề tài ngày hôm nay không phải là tiệc đầy tháng nhà họ Cố, mà là con trai Thái Chiêu Đệ nằm viện.

"Đúng rồi, tối này mẹ con còn ở thành phố không? Nếu bà ấy còn ở đây, gọi bà ấy qua nhà ăn cơm luôn."

Sau khu rời khỏi khu nhà chung, Cố Học Phương cũng kéo mẹ chồng mình nói thầm.

"Cho nên lúc này ở nhà họ Hồ chỉ còn lại một mình chị dâu đó của Thái Chiêu Đệ à?"

Chị dâu lớn nhà họ Thái cũng không biết mình làm cái gì.

Còn đặc trưng gì thì anh vợ cũng không nói, chỉ dặn dò anh khi lái xe hoặc là lúc sắp xếp người lái xe thì cố gắng cẩn thận một chút.

Chị dâu lớn nhà họ Thái làm như không nghe thấy, đi thẳng đến bên cạnh bác gái Phùng.

——

Bác gái Phùng làm quản lý khu nhà mở miệng lên tiếng đề nghị.

Mọi người vừa nghe thì rối rít gật đầu. Đứa bé lớn chút xíu đã phải nằm viện, quả thực đáng thương.

Bác gái Trịnh đã lâu không nghe được chuyện náo nhiệt như vậy, đôi mắt sáng lên, hận không thể chui vào nhà ông Hồ, kéo chị dâu lớn nhà họ Thái đó ra hỏi cô ta rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

Không chỉ bác gái Trịnh mà rất nhiều người đều tò mò, rốt cuộc cháu trai nhà họ Hồ bị bệnh gì, lại nghiêm trọng đến mức phải ở bệnh viện.

Lời này vừa nghe đã khiến người khác cảm thấy không thoải mái.

Hai loại này cô đều không đáp ứng được. Mặc dù người ngoài không nói nhưng Hà Ngọc Yến biết, trước kia Thái Chiêu Đệ nói muốn tìm mình làm bà v·ú cho con trai cô ta.

"Có thật không? Cảm ơn bác gái Phùng, thật sự cảm ơn bác. Chuyện tình lần này đều là do cháu thèm ăn. Cháu vẫn hay ăn nhiều muối như vậy, nào ngờ có thể hại đến đứa trẻ. Nếu như có thể, cháu chỉ hận không thể thay đứa bé chịu tội."

Tiệc mừng đầy tháng, từ chuẩn bị đến tiễn khách rồi đến kết thúc, chuyện cần làm cũng không ít. Ở nhà có người hỗ trợ, đồ cũng thu dọn xong trước bốn giờ chiều.

Hà Ngọc Yến không ra ngoài sân nghe náo nhiệt nhưng chỉ ở trong phòng thôi cũng có thể nghe rõ ràng.

Nhìn gương mặt đáng yêu của đứa nhỏ, Hà Ngọc Yến cũng không khỏi cảm thấy thương cho đứa bé nhà họ Hồ.

Một đứa bé tốt như vậy, từ cho sữa đến lên bệnh viện.

Cho nên phần lớn mấy người Cố Lập Đông lái xe đều không gặp nguy hiểm như vậy. Nhưng mà đây chỉ là phần lớn. Dù sao ở trên đường lái xe, người cướp đường cũng không nhìn thấu được, không thể nào lập tức nhìn ra rốt cuộc trong xe hàng là cái gì.

Gia chủ là họ Lữ là phó giám đốc nhà máy, bên ngoài nghe được rất ít tin tức. Trước đây đã có trường hợp nhiễm ký sinh trùng ở nhà máy này, mẹ Cố cố tình hỏi thăm người khác xem nhà này không có bệnh nhân không, bởi vì nếu có người bệnh thì chứng tỏ trong nhà này có người mê tín. Loại gia đình này ấy à, nói thật, bà ấy không cân nhắc lắm.

Hai vợ chồng vừa nói chuyện, vừa cho con bú, thay tã một lần, thời gian cũng chạng vạng tối.

Xảy ra chuyện như vậy, cô chỉ sợ Thái Chiêu Đệ lại lần nữa đến b·ắ·t· ·c·ó·c đạo đức cô, ép nhà cô nhường sữa bột hay là kêu cô cho đứa trẻ sữa.

Xế chiều hôm nay sau khi tan tiệc xong, anh tư liền kéo cô hỏi không ít chuyện, bao gồm cả quá trình coi mắt cùng với cuộc sống với người trong khu nhà sau khi cô gả vào.

"Ông Trịnh, ông đừng ngây ngốc nữa. Nếu như ngày mai bọn họ còn chưa về, có thể tôi phải đi xem một chút đấy."

Bây giờ đã là sáu giờ chiều, đi chỉ sợ không có xe buýt về. Bác gái Phùng trực tiếp nói tình huống lại một chút: "Chờ chút nữa không có xe về rất phiền phức. Nếu cháu thật sự muốn đi, sáng mai tôi qua rồi cùng cháu đi."

Sau khi đưa mắt nhìn người nhà mẹ mình rời đi, Hà Ngọc Yến cùng Cố Lập Đông đóng cửa lại vào trong nhà, ngồi chung một chỗ nói chuyện phiếm.

"Anh tư, em thật sự sống rất tốt."

Cố Lập Đông gật đầu: "Đúng vậy, chuyện cướp đường thường gặp thật. Nhưng mà anh tư em nói, trong mấy vụ án xảy ra mấy năm nay xuất hiện cùng một đặc trưng của cướp đường."

——

Hàng xóm đang nghị luận ầm ĩ ở ngoài sân sau khi thấy chị dâu lớn nhà họ Thái đi ra ngoài rối rít nhìn sang. Ngay sau đó, âm thanh nghị luận nhỏ đi không ít.

"Mẹ, mẹ thấy chị dâu kia thế nào, rốt cuộc có phải cố ý không! Nghe nói trước đó cô ta đã mang thai năm lần rồi, không thể không biết thời kỳ cho con bú không thể ăn quá mặn."

Nhưng mà, những người cướp đường này thích gặp phải những hàng hóa vận chuyển dễ dàng qua tay ví như thực phẩm, quần áo, chặn nệm, vải vóc.

"Chuyện này không phải vẫn thường xuyên xuất hiện sao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vốn bà ấy nhìn thấy một thanh niên vô cùng quen mắt nên mới tách khỏi con gái đi tìm người. Kết quả bà ấy vòng vo một lúc lâu cũng không thể gặp được người. Không còn cách nào, bà chỉ có thể đi nghe ngóng tình huống nhà họ Lữ trước.

Trong lòng chủ nhiệm Trình thật ra còn có nhiều suy đoán hơn: "Loại chuyện này không thể chắc chắn. Nhưng mà đứa trẻ tên Nguyên Bảo đó kể cả uống sữa có lượng muối cao nhưng xuất hiện tình trạng phù, có lẽ còn có những nguyên nhân khác."

Trước đó bác gái ôm đứa trẻ đi ra ngoài không trở lại. Sau đó tất cả mọi người đều nghe được Thái Chiêu Đệ nói lớn, lúc này mới biết chuyện gì xảy ra. Nhưng mà, không biết sau đó chị dâu lớn nhà họ Thái nói cái gì, Thái Chiêu Đệ lại bình tĩnh lại.

Mặc dù bây giờ sự kiểm soát của chính quyền rất chặt chẽ nhưng ở một nơi nghèo nàn, xa xôi, chỉ cần cướp đồ trên xe rồi bỏ chạy, nếu sau này đi bắt người cũng không bắt được bởi vì không được bắt giữ ai tại chỗ khi không có bằng chứng. Nhà nước chỉ có thể hạn chế con đường của bọn họ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Rốt cuộc chị dâu lớn nhà họ Thái này làm gì mà lại có thể khiến đứa bé uống sữa đến nhập viện.

"Thôi đi, cũng không phải phụ nữ lần đầu sinh con, hà tất gì phải làm bộ làm tịch ở chỗ này chứ? Còn không biết không thể ăn mặn. Hừ…"

Khoảng thời gian này bác gái Trịnh bởi vì chuyện của con, tính khí lại càng nóng hơn lúc trước. Hơn nữa bà không thích chị dâu lớn nhà họ Thái, nói chuyện cũng vô cùng khó nghe.

Cô ta chẳng qua chỉ thích ăn nhiều dầu muối thôi, cho thêm nhiều gia vị thì làm sao? Lúc ở nhà, con cô cũng thường uống sữa như vậy, không phải con cô ta vẫn sống tốt sao? Tại sao đến đứa con Thái Chiêu Đệ lại yếu đến phải vào viện.

Mẹ Hà nói xong, Cố Lập Đông liền vội vàng nói: "Không sao ạ. Chuyện anh tư cũng rất quan trọng. Mẹ cứ yên tâm trở về đi!"

Trong nhà chỉ có vợ chồng bọn họ cùng hai đứa con nhỏ. Cố Lập Đông liền ôm vợ vào trong lòng, hung hăng hôn một cái. Lúc này anh mới nhắc đến chuyện lúc sáng anh tư kéo anh đi ra ngoài.

Hà Ngọc Yến cũng rất tò mò, tựa vào trong ngực chồng nghiêm túc nghe. Bình thường anh tư cô làm nhiệm vụ, Hà Ngọc Yến cũng không nghĩ ra được đối phương có thể tìm Cố Lập Đông nói chuyện gì?

Chương 176: Chuyện cướp đường

"Bác gái, cháu phải đến bệnh viện nhìn đứa bé Nguyên Bảo kia một chút. Bác có thể đưa cháu đi cùng không? Cháu chưa đi, sợ lạc đường."

Sau khi tiễn khách khứa xong, người nhà mẹ cũng rời đi, bao gồm cả mẹ cô.

Nhưng những tin tức khác cơ bản đều khá tốt, chuyện liên quan đến ký sinh trùng kia thì bà không hỏi thăm được.

Chuyện tới đây là xong rồi, bà ấy cũng không ở lại, chuẩn bị trở về nhà ở nhà máy số 1. Chẳng qua là trong lòng bà vẫn nhớ đến người trẻ tuổi nhìn quen mắt đó, người này thật sự rất giống một người.

Còn nguyên nhân cụ thể là gì thì phải đến bệnh viện nhi bên kia kiểm tra.

Kết quả, hơn năm giờ chiều, lại nghe nói bác gái Chu gọi điện thoại về, nói là đứa trẻ phải nằm viện, bảo Thái Chiêu Đệ cầm một chút đồ gì đó qua bệnh viện.

Nghĩ tới đây, cô ta dứt khoát mở cửa đi ra ngoài.

——

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 176: Chuyện cướp đường