Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 161: Mua lại ghế lắc
Lý do này nghe khá có lý, Hà Ngọc Yến không thể không khâm phục sức suy nghĩ của đối phương. Đồng thời, cô cũng hiểu ý đồ của Hứa Thúy Bình. Cô ta vẫn muốn lấy chiếc ghế lắc kia.
Nếu không, với hiểu biết của hắn ta, nhà xưởng sẽ không đưa ra quyết định nhanh như vậy. Chỉ cần họ chậm hơn một chút, hắn ta sẽ có cách giải quyết. Nhưng Cố Lập Đông đã khiến hắn ta trở tay không kịp.
Cùng lúc đó, Ngô Cáp Bình, người bị loại khỏi buổi phỏng vấn cuối cùng cũng đã có phản ứng.
"Lần này trong ngõ nhỏ của chúng ta có ba người tham gia phỏng vấn, trong đó có hai người được chọn."
Nhưng Hà Ngọc Yến lại thờ ơ: "Bây giờ vẫn còn sớm, cô có thể đến cửa hàng cầm đồ hoặc trạm phế phẩm mua một chiếc giường nhỏ."
— (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dù bị từ chối nhưng Hứa Thúy Bình không tức giận, thay vào đó, cô ta nói một cách chân thành: "Chuyện là thế này, chắc cô cũng biết chuyện gì đã xảy ra trong gia đình tôi. Anh Bình vì một số hiểu lầm mà bị đuổi ra khỏi nhà xưởng. Sau đó anh ấy uống rượu giải sầu nhưng không may thắt lưng bị đụng trúng, bây giờ chỉ có thể nằm trên giường nghỉ ngơi."
Cố Lập Đông lắc đầu: "Anh chỉ tìm ra nghi phạm. Trong nhà xưởng có quá nhiều người, nếu không có chuyện gì đặc biệt xảy ra thì rất khó bắt được bọn họ."
Tất nhiên, người lái xe được chọn là ai đối với Hà Ngọc Yến cũng không quan trọng. Cô quan tâm đến chuyện khác nhiều hơn.
"Thật đáng tiếc cho cô gái Hướng Hoa kia không được chọn."
Hứa Thúy Bình mang tiếng xấu, gây ồn ào trong ngõ nhưng từ khi kết hôn đến giờ cô ta không có tiếng xấu nào nữa. Giờ chồng bị mất việc, lại bị thương ở eo. Cô ta chỉ đành lấy ghế lắc làm giường. Dù thế nào cũng thấy rất đáng thương.
"Không, chúng ta không thể buông tha bọn họ dễ dàng như vậy được!" Hứa Thúy Bình không đợi Ngô Cáp Bình nói gì cả đã đi ra.
Sáng chủ nhật, ngoài trời nắng chói chang, Hà Ngọc Yến dậy sớm bảo Cố Lập Đông dời ghế ra sân. Cô vừa bóc vỏ quả óc c·h·ó vừa phơi nắng. Sau khi cô có thai, anh La đã gửi một ít quả óc c·h·ó khô đến. Mỗi ngày Hà Ngọc Yến ăn hai quả để bổ sung các chất dinh dưỡng.
Buổi trưa, các bác gái ngồi lại với nhau nói về chuyện vui này. Bọn họ đều sống chung trong một con ngõ, nếu gia đình ai đó gặp chuyện tốt, trừ khi có thù oán, nếu không thì mọi người cũng sẽ vui mừng cho nhau.
"Anh có biết ai trong nhà xưởng đã tạo điều kiện cho Ngô Cáp Bình không?"
Suy cho cùng, trong mắt họ, Ngô Cáp Bình chỉ là một tên sai vặt. Nếu một tên chạy việc vặt bị sa thải khỏi một nhà xưởng thì đó không phải là một vấn đề lớn. Họ sẽ không sẵn sàng gây thù chuốc oán chỉ vì chuyện vặt vãnh này.
Về phần rốt cuộc làm sao mà đối phương bán được nhiều "bảo vật" như vậy thì đây là việc của những người có chuyên môn. Cố Lập Đông đã cung cấp tất cả thông tin về Ngô Cáp Bình cho đội trưởng Hoắc. Chuyện khác thì anh không xen vào nữa.
Chạy cả một ngày mà vẫn không đạt được thứ gì. Cuối cùng Ngô Cáp Bình đành lê người quay về nhà họ Ngô.
Sau đó, Ngô Cáp Bình đi tìm một số người đã nhờ mình mua "báu vật" nhưng câu trả lời mà hắn ta nhận được cũng là lời từ chối giúp đỡ.
Đó là thông tin Ngô Cáp Bình bị sa thải ngay tại nơi phỏng vấn.
Mặc kệ những chuyện khác, đầu tiên hắn ta chạy đến bộ phận nhân sự của nhà máy để hỏi tại sao lại bị sa thải mà không rõ lý do. Khi biết được câu trả lời, mặt hắn ta tái xanh.
Hà Ngọc Yến ăn trưa xong, cô đứng trong hành lang nghe các bác gái trò chuyện, trong lòng có chút tiếc nuối. Có điều, việc tuyển dụng ba người mới, trong đó có hai người đến từ ngõ nhỏ Đinh Hương đã đủ gây chú ý rồi. May mắn thay, danh sách lựa chọn do một số lãnh đạo nhà máy cùng nhau lập ra. Sẽ không ai nói rằng Cố Lập Đông đang tỏ ra thiên vị. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc này chỉ có thể dùng cụm từ tức muốn hộc máu để hình dung tâm trạng của Ngô Cáp Bình.
Các bác gái và các thím nhìn Hứa Thúy Bình với ánh mắt thông cảm.
Đến khi một trong các nhân vật chính xuất hiện, tuy mặt các bác gái cũng dày nhưng vẫn phải hoảng sợ. Nhưng hình như Hứa Thúy Bình không để ý tới mà nói với Hà Ngọc Yến luôn: "Đồng chí Hà, tôi có việc cần cô giúp đỡ."
Buổi tối nằm trên giường suy nghĩ nhiều chuyện, Ngô Cáp Bình cảm thấy có gì đó không ổn.
Những người khác nghe vậy lần lượt gật đầu, nói đó là một ý tốt.
Hứa Thúy Bình nói tiếp: "Ở nhà có hai phòng, phòng rất nhỏ, giường lại càng nhỏ hơn. Từ khi anh Bình bị thương, tôi sợ đụng phải anh ấy nên phải ngủ riêng. Nhưng bây giờ còn chưa đến mùa xuân, hơn nữa ban đêm thời tiết rất lạnh. Trước đây tôi thấy nhà cô có cái ghế lắc, cô có thể bán cho nhà tôi được không? Ít ra chúng tôi có thể trụ qua tháng này."
Hóa ra Ngô Cáp Bình thực sự đã tham gia vào chuyện bóc lột. Hắn ta vậy mà lại đưa vài chục đồng cho một tên lưu manh đầu đường xó chợ để tìm một căn nhà trống.
"Có điều sau khi hắn ta rời khỏi nhà máy, nhiều việc trở nên không tiện lắm."
Ngay khi Ngô Cáp Bình đang làm thủ tục thì cuộc phỏng vấn đánh giá tài xế đã kết thúc. Buổi phỏng vấn nhận tổng cộng ba người mới, còn ba người có kinh nghiệm thì được điều động nội bộ từ các đơn vị khác trong thành phố.
Ở bên kia, hai vợ chồng Hà Ngọc Yến và Cố Lập Đông cũng đang nằm trên giường nói về vấn đề này.
Nhưng mà, người dân sống tại đây đều là công nhân viên nhà xưởng máy móc. Ngay khi công nhân nhà xưởng tan làm vào buổi tối và trở về nhà, mọi người đã biết hết mọi chuyện.
Ngô Cáp Bình chắc chắn không muốn buông tha cho Cố Lập Đông. Nhưng Cố Lập Đông khá cứng rắn. Nhìn mấy lần giao đấu lúc trước, hắn ta có thể cảm nhận được người đàn ông ra tay rất nặng cho nên không thể lấy cứng đối cứng được.
Các bác gái và các thím cho rằng mình đã làm một việc tốt nhưng sau khi Hứa Thúy Bình nghe xong lại nghiến răng căm hận.
Bên cạnh có rất nhiều bác gái và các thím tụ tập lại để nói về Ngô Cáp Bình. Chủ yếu là gần đây không có chuyện gì lớn xảy ra nên chuyện của Ngô Cáp Bình là to nhất.
Nhà xưởng máy móc là một nhà xưởng có vài nghìn người. Dù không khoa trương như quy mô của một nhà máy lớn với hàng chục nghìn công nhân nhưng cũng có khá nhiều. Do đó nên nhân viên quản lý cũng nhiều thêm. Muốn dò xem mấy trăm người đó có mối quan hệ như thế nào với Ngô Cáp Bình thì đúng là khá khó.
Nhìn Hứa Thúy Bình đang lảm nhảm không ngừng, trong đầu Ngô Cáp Bình lập tức nảy ra một ý tưởng.
Lời này không có bất cứ sơ sót gì, các bác gái và các thím nghe xong cũng gật đầu. Họ cho rằng tuy Hứa Thúy Bình trước khi kết hôn không đứng đắn nhưng sau khi kết hôn nhất định sẽ trở thành một người vợ tốt, chăm sóc chồng con.
Mặc dù Ngô Cáp Bình đã thoát khỏi vụ Lưu Lão Nhị ăn trộm nhưng trên người đã có vết nhơ thì muốn sa thải chỉ là việc quá đơn giản.
—
Chương 161: Mua lại ghế lắc
Khi họ tới cửa hỏi thăm, nhà họ Ngô đã đóng cửa lại, hiển nhiên sẽ không để ý tới.
Lúc này, nhà xưởng không dễ dàng sa thải người. Vậy mà bây giờ Ngô Cáp Bình đã bị sa thải, sau này hắn ta sẽ khó tìm được việc làm. Kết cục như thế là do hắn ta tự tìm lấy.
— (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Về phần người này, trong lòng Ngô Cáp Bình có mấy phần nghi ngờ. Một trong số đó là Cố Lập Đông. Nhưng dù ai làm thì sự việc cũng đã đến mức này, thông báo sa thải đã được đưa ra, sẽ rất khó để hắn ta lật ngược tình thế.
"Không đúng, sao nhà xưởng lại biết chuyện của Lưu Lão Nhị nhanh như vậy. Chắc chắn là Cố Lập Đông đã nhúng tay vào."
—
Không can tâm, thực sự không can tâm. Nhưng Ngô Cáp Bình đã phải trải qua nhiều thủ tục khác nhau. Hắn ta đã bỏ công việc bảo vệ nhà máy mà hắn ta không thích.
"Nhưng người này là một con rắn độc, gần đây em ra ngoài phải cẩn thận, phải đợi anh đi cùng."
Hứa Thúy Bình còn tức giận hơn Ngô Cáp Bình, chức vụ chính thức đã vô cớ biến mất, cô ta không tức mới là lạ. Khó khăn lắm bọn họ mới túm được ông già như ông Ngô còn chẳng phải là vì chức vị này hay sao? Giờ không còn chức vị nữa thì tất cả những cố gắng trước kia đều đổ sông đổ bể hết.
Vì vài đồng bạc lẻ mà hắn ta tự gây phiền phức hết lần này đến lần khác. Thậm chí lần này còn liên lụy đến gia đình cô. Nếu trước đây Lưu Lão Nhị không đủ ngu ngốc thì đã không dễ dàng nắm bắt được điểm yếu của Ngô Cáp Bình.
Nghe vậy, trong lòng Hứa Thúy Bình thầm chửi rủa, cô ta gượng cười: "Còn không phải là do tôi không có thời gian sao? Sau khi lấy ghế lắc, tôi phải quay lại chăm sóc anh Bình."
Chỉ cần xử lý tốt chuyện này, không ai nói gì thì về cơ bản là ổn thỏa. Tuy nhiên, nhà máy nhận được thông báo của cơ quan công an quá nhanh, họ sa thải hắn ta nhanh chóng. Chắc chắn phải có ai đã đứng sau giật dây chuyện này…
Sau khi xử lý các thủ tục xong, hắn đi khỏi nhà xưởng. Sau khi ra ngoài cũng chẳng nhàn rỗi mà lập tức đi tìm quan hệ trong xưởng, đối phương vừa nghe xong đã từ chối ngay tắp lự.
Đương nhiên sẽ có người muốn biết vì sao hắn ta lại bị nhà xưởng sa thải.
Điều này đối với Hà Ngọc Yến nghe có vẻ rất vô lý nhưng nhóm bác gái lần lượt gật đầu như thể họ đã hiểu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hóa ra đồn cảnh sát đã báo cáo vụ việc của Lưu Lão Nhị cho nhà máy. Rõ ràng vấn đề này thuộc thẩm quyền của GWH. Đồn công an đây là đang can thiệp vào việc của người khác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cả hai người đều đề phòng Ngô Cáp Bình và Hứa Thúy Bình, đề phòng hai bọn họ c·h·ó cùng rứt giậu, không ai biết bọn họ có thể làm ra loại chuyện gì.
Lúc này, một bác gái bắt đầu nói giúp cô ta: "Vợ Lập Đông à, nếu tạm thời con không cần ghế lắc thì cứ cho cô ấy mượn đi, dù sao cũng không mất nhiều ngày đâu, khi nào thắt lưng của chồng cô ấy lành lại, cô ấy sẽ gửi lại cho cô."
Cô ta muốn một ghế lắc để lấy số vàng trong đó ra. Mấy bà già này tốt bụng quá nên nghĩ cô ta muốn mượn ư? Mượn nó thì có ích gì? Đến lúc trả lại thì cô ta còn gì nữa?
Sự tập trung của mọi người đều đổ dồn vào con số vài chục đồng. Thậm chí có người còn chạy tới tận cửa nhà họ Ngô, hỏi ông Ngô xem có phải ông đã đưa hết tiền cho đứa con trai nhặt được kia của mình không?
Khi kết quả phỏng vấn được đưa ra, những người không được nhận đều rất thất vọng. Nhưng họ cũng đã xem một vở kịch hay. Sau khi mọi người rời đi, tin tức Ngô Cáp Bình bị sa thải đã lan truyền khắp nhà máy máy móc.
Ngay khi trở về nhà, hắn ta bắt đầu phàn nàn với ông Ngô, phàn nàn xong, hắn ta cũng không nhận được bất kỳ phản hồi nào. Ngô Cáp Bình lại trò chuyện với Hứa Thúy Bình về vấn đề này.
"Cô nói, cô muốn mua chiếc ghế lắc của tôi?"
Đang lúc nhàn nhã như vậy, Hứa Thúy Bình bước vào với vẻ mặt nghiêm túc.
Không phải chỉ có mỗi Hà Ngọc Yến đang suy nghĩ đến việc của Ngô Cáp Bình. Sau khi nói về kết quả đánh giá tuyển chọn tài xế, nhiều người đã chuyển trọng tâm chủ đề sang việc Ngô Cáp Bình bị sa thải.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.