Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 111: Làm dưa chua

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 111: Làm dưa chua


Khu nhà chung, đường phố, thậm chí là trong xưởng, chưa có nhà nào chưa từng giúp đỡ nhà bọn họ.

Anh ba Hà cảm thấy mình như được mở rộng tầm mắt.

Hôm nay Hà Ngọc Yến và Cố Lập Đông đã dậy vào 6 giờ. Sau khi ăn cơm sáng xong thì ngồi xe quay về nhà mẹ đẻ.

Em trai Từ nghe thấy lời anh ba Hà nói thì lập tức lên tiếng đốp trả. Dù sao cậu ta cũng làm vương làm tướng trong nhà lâu như vậy rồi, chẳng ai dám đối nghịch lại với cậu ta hết.

Những lời như thế này, Cố Lập Đông thường nói rất nhiều lần trong chăn, nhưng trên bàn cơm thì vẫn là lần đầu tiên. Hà Ngọc Yến nghe xong cũng cảm thấy cả người nóng hầm hập, vì thế cô duỗi tay nắm tay đối phương: "Em cũng rất vui khi có thể trở thành vợ anh."

"Anh hai, anh đừng nói nữa. Không phải anh sai, em nói chị dâu mà thôi. Sáng sớm đã gọi người nhà mẹ đẻ đến đây, cũng không làm việc. Bốn người nhà đó đến sớm như thế là vì muốn ăn bánh bao thịt. Hừ, người nhà như thế sao anh có thể nhẫn nhịn được chứ."

Toàn bộ khu vực đã dùng gạch để ngăn cách nên đây trở thành một khu vực riêng của bọn họ.

Cái chén không của bác gái Khổng không được đổ đầy nhưng Cố Lập Đông đã cầm chén không của mình quay trở lại bàn ăn, hoàn toàn không để ý đến những lời nói chưa ra khỏi miệng của bác gái Khổng.

Đây đều chỉ là mấy món đơn giản nên chưa đến nửa tiếng, đồ ăn đã được đặt lên bàn.

Hà Ngọc Yến nghe thế thì trợn tròn mắt.

Thứ sáu hôm nay là Tiết lập đông mỗi năm một lần. Ngày này vào 22 năm trước, Cố Lập Đông được ông Cố nhặt từ đống rác về, lúc ấy trên người anh chỉ có lớp báo cũ che bọc.

Nghe qua thì trông như rất đáng thương nhưng Hà Ngọc Yến lại không thấy thế.

"Ôi, từ khi nhà họ Triệu xảy ra chuyện, tuy nhà bọn họ không ra ở riêng nhưng anh hai Triệu và anh ba đều không vui khi phải đưa tiền cho nhà. Nghe nói cơm ăn cũng đều dựa vào tiền lương của anh ba Triệu. Gia đình này lại nhiều người. Mỗi ngày chỉ có thể ăn bánh bột bắp và rau ngâm. Cũng không biết bắt đầu từ ngày nào mà mỗi khi đến giờ cơm, bác gái Khổng sẽ bưng chén đi đến từng nhà đòi đồ ăn."

"Đừng nhìn nữa. Chuyện nhà bọn họ chắc là một quyển sổ nợ rối mù." Cố Lập Đông thấy dáng vẻ của vợ mình thì biết cô đang suy nghĩ cái gì.

Thứ hai là con cả và con thứ nhà họ Triệu đều không muốn lấy tiền túi mình ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Làm rau ngâm rất đơn giản, rửa cải trắng cho sạch rồi cho vào nước sôi để chần từng loại một. Lúc sau bớt một ít nước rồi thả vào trong vại sành. Từng tầng thì cho thêm muối ăn vào.

"Chỉ khi người lớn tỉnh ngộ ra thì nhà này mới giải quyết xong được mọi chuyện thôi."

Vào nạn đói năm đó, nhà ai có lương thực thì đều có người đến cửa xin. Mà bây giờ tuy rằng thức phẩm không phong phú nhưng tuyệt đối không bị đói c·h·ế·t, vậy mà còn có người không biết xấu hổ đến cửa xin ăn.

Sau khi ăn cơm xong, anh ba Hà quay về nhà, trước khi đi còn dặn dò bọn họ cuối tuần sang nhà sớm một chút. Anh hai dọn ra ở riêng, mấy ngày nữa sẽ dọn đi. Cuối tuần sẽ đi xem phòng ở, ăn cơm chúc mừng bọn họ vào nhà mới. Sau đó, quan trọng hơn chính là phân việc ở nhà họ Hà.

Sau khi làm xong rau ngâm, tất cả mọi người đều sẽ đặt ở cửa. Nhưng năm nay vì có nhiều gia đình đã dọn đi nên khu vực cạnh tường vẫn còn trống. Vì thế mọi người đều mang rau ngâm ra đặt ở bên đó.

Cố Lập Đông nhìn khuôn mặt đỏ bừng của vợ thì chỉ cảm thấy chén mì này rất ngon. Vì thế anh không khỏi vươn tay nắm lấy tay vợ mình.

Lúc này Hà Ngọc Yến đứng ở dưới hành lang hỏi chồng mình: "Cá được chưa? Được rồi thì mang đến đây, em hầm canh cá trước."

Bác gái Khổng bỗng nhiên đến nhà xin ăn, mọi người cho, bà ta không cảm ơn, nhưng không cho thì cũng không còn kiêu ngạo như trước đây nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hà Ngọc Yến cũng biết một đạo lý là tôn trọng vận mệnh của người khác.

Cố Lập Đông lại tiếp tục câu chuyện:

Hai người đang nói chuyện thì thấy em trai nhà mẹ đẻ Từ Đại Ni, cậu ta cười hì hì theo một cô gái trẻ đi ở đằng trước. Phía sau là anh hai và anh ba của Ngọc Yến. Hai người nâng một cái tủ có ngăn kéo.

Sau khi nhặt về, bởi vì không biết ngày Cố Lập Đông sinh ra nên trong hộ khẩu lấy ngày lập đông hôm nay làm sinh nhật cho Cố Lập Đông.

Trên cơ bản, bây giờ mọi nhà đều ăn ít, gia đình Hà Ngọc Yến cũng không ngoại lệ, dù sao thì coi như đang làm việc thiện. Nhưng vì phòng bị người ta biến mình thành kẻ coi tiền như rác, mỗi lần cho, nhà bọn họ đều cho ít hơn so với những người ở khu nhà chung.

Bụng cá bị cắt một miếng, còn dư lại thì dùng để làm thịt kho tàu.

Như vậy là cũng tính đã làm rau ngâm ngon rồi.

Lu rau ngâm đặt ở đây mà lên men thì tốt rồi.

"Mì rất ngon. Anh rất vui. Cảm ơn em, vợ, anh hy vọng từ nay về sau, mỗi ngày đều có thể trôi qua cùng em."

Mấy ngày tiếp theo, Lập Đông lại kéo về không ít rau quả. Đợi đến khi dọn xong thì hầm công cộng khu nhà chung đã chật kín hết rồi. Vị trí nhà mình không đủ nên trước cửa nhà có rất nhiều đồ ăn để ở đó. Bình thường thì họ sẽ dùng vải nhựa đậy lại.

Nếu Hà Ngọc Yến biết được suy nghĩ này của đối phương nhất định cô sẽ ha hả hai tiếng. Chẳng qua lúc này cô thấy anh ba như muốn đánh người nên để chồng mình lên trước ngăn cản.

Sau khi Hà Ngọc Yến nhìn thấy xe tải, từng xe đẩy bằng tay di chuyển qua lại, cô lắc đầu: "Chắc là em không cần qua đó làm gì. Đợi sau khi xem phòng ở, ăn cơm xong, có thời gian thì em còn phải đến tứ hợp viện."

Hà Ngọc Yến nghe thấy âm thanh kỳ quái của anh ba thì biết được anh đang nói ai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 111: Làm dưa chua

Cố Lập Đông lập tức đi lên: "Anh hai, anh ba, em giúp anh."

Đuôi cá thì làm đuôi cá ướp dấm.

Chẳng qua còn chưa động đũa thì đã thấy bác gái Khổng bưng một cái chén đến đây.

Quả nhiên vẻ mặt anh hai Hà lập tức hổ thẹn: "Em ba…"

Nói xong cô lại cúi đầu hôn lên khuôn mặt chồng mình, nhỏ giọng nói: "Buổi tối em nấu cơm, đợi anh quay về cùng ăn."

Hà Ngọc Yến: "Lại đến nữa…"

Buổi chiều, vợ chồng hai người đều trong nhà làm rau ngâm và đồ chua. Bọn họ không làm nhiều, chỉ 50 cân lu sành, mỗi lu một thứ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Không phải cô muốn bảo vệ người nhà họ Từ mà là do anh ba vẫn chưa được tuyển thành nhân viên chính thức mà thôi. Đừng để vì nhất thời đánh người mà đánh mất cơ hội trở thành nhân viên chính thức.

Cố Lập Đông đem cá đã được cắt xong đến phòng bếp: "Cần anh giúp không?"

Hà Ngọc Yến làm rau ngâm xong, lúc đi vào phòng bếp thì thấy Triệu Nhị Bảo dẫn mấy em trai về đến sân trước, còn Triệu Đại Bảo thì không thấy đâu.

"Không cần không cần. Em cứ đứng ở bên cạnh là được, không cần giúp đỡ. Em là con rể nên không cần nhúng tay vào."

Anh ba Hà tò mò hỏi: "Lại tới cái gì…"

Phía bên kia, em trai Từ thấy anh ba Hà không thèm để ý đến mình thì nghĩ rằng đối phương sợ mình, vì thế cùng Nhị Nữu bước nhanh đến nhà mới của chị hai.

"Cũng không biết nhà anh hai đã thu dọn xong chưa?"

Vợ chồng hai người ở trong phòng làm rau ngâm, đồ chua. Nhóm các bác gái và thím ở trong sân cũng như thế.

Sáng sớm, Hà Ngọc Yến rời giường làm một tô mì trường thọ cho chồng mình. Bây giờ không bán bánh kem, dụng cụ trong nhà thiếu thốn nên không làm được, nhưng mì trường thọ thì vẫn có thể nấu. Lúc sợi mì này được làm xong, Hà Ngọc Yến cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Sau đó lại lặp lại động tác lần nữa cho đến khi đổ đầy vại sành. Cuối cùng đặt một tấm ván gỗ nặng đè lên đồ ăn. Sau đó lại đặt một cục đá lớn lên trên ván gỗ. Mục đích chính là muốn ép tất cả nước trong đồ ăn ra ngoài.

Khoảng trống phía sau bức tường đã có một cái WC ngăn nắp. Đối diện WC còn có một bãi đất trống hẹp dài, ứng với phía sau hiên nhà bọn họ ở.

Làm canh cá cũng không cần cho thêm cái gì, dùng dầu xào hành thái và gừng cắt lát rồi đợi đến khi mùi hương tỏa ra thì chiên cá đến khi nào hai mặt đều vàng ươm. Sau đó thì cho nước vào trong chảo sắt rồi hầm tầm 20 phút là được.

Sau khi dặn dò xong, Hà Ngọc Yến bắt đầu hầm canh cá.

Vấn đề còn chưa hỏi xong thì Cố Lập Đông đã vào phòng bếp, trực tiếp mang một chén canh cá ra ngoài rồi đổ chén canh cá đó vào cái chén không mà bác gái Khổng mang đến.

Còn đồ chua, cách làm có hơi khác, cần nhiều nguyên liệu hơn nhưng Hà Ngọc Yến lại rất thích hương vị đồ chua.

Hai ngày ngọt ngào qua đi là đến cuối tuần. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Đây, đây."

Cuối cùng sau khi cân nhắc thì chuyện đã biến thành như thế.

***

Mấy ngày nay thường có người lui lui tới tới khu nhà xưởng thực phẩm để chuyển nhà. Lúc hai vợ chồng Hà Ngọc Yến vào cửa thì thấy có một xe tải chở đầy đồ.

Nhà Hà Ngọc Yến cũng như thế.

Nhìn Cố Lập Đông ăn những sợi mì ngắn dài không đồng đều, thật sự Hà Ngọc Yến cảm thấy rất ngượng ngùng.

Buổi tối, Cố Lập Đông về đến nhà. Chẳng những được vợ nấu cho món thịt kho tàu mình thích ăn mà còn cho mình một buổi đêm khó quên. Một đêm kia, anh lại cảm nhận được cái gì gọi là vui sướng cực hạn lần nữa.

Thứ ba chính là Triệu Đại Ngưu, vợ chồng bác gái Khổng cũng không dám cãi nhau với con trai lớn và con trai thứ.

Sinh hoạt như thế mang đến hậu quả đầu tiên chính là bác gái Khổng gầy đi hai mươi cân (10kg) so với khi nhà họ Triệu chưa xảy ra chuyện gì. Mỗi khi Hà Ngọc Yến nhìn thấy bà ta, cô đều cảm thấy mình đang nhìn thấy một bộ xương khô đi trên đường.

Lúc cô xuyên qua, cô là người phương nam nên không biết làm mì phở. Tay nghề cũng không vì xuyên không mà trở thành chuyên gia nấu mì.

Nhưng gần đây nhà bọn họ xảy ra chuyện, nguyên nhân vì sao cũng không rõ ràng lắm. Rất nhiều chân tướng được che giấu bên trong mà mọi người không biết.

"Hừ, chồng chị em muốn mời bọn em ăn, liên quan gì đến anh chứ?"

"Cái này… Sao nhìn như nạn đói năm đấy thế…"

Hà Ngọc Yến lắc đầu: "Anh ra ngoài lấy cải trắng dưới hành lang đi hầm đi, phần cải còn lại thì bỏ đi lá héo. Cơm nước xong chúng ta làm rau ngâm và đồ chua."

Ngay cả người chồng đầu gỗ của chị gái còn không phải vì chị gái cậu ta mà ra ở riêng sao. Hừ, mẹ đã nói rồi, đợi hôm nay tách ra riêng, bọn họ sẽ ở trong nhà chị ấy mấy ngày để sống như người thành phố.

Lúc mọi người vẫn đang bận rộn, trẻ con khu nhà chung chạy qua chạy lại mấy cái lu để chơi đùa. Nhưng chỉ cần trẻ con nhà họ Triệu đến thì những đứa trẻ này sẽ bị gọi về nhà.

Bởi vì bác gái Khổng cứ đến xin ăn như thế, cô thực sự rất tiếc khi phải cho đồ, mà tất cả đều là cho ông Triệu. Thỉnh thoảng còn phải chia cho sáu đứa cháu ăn, đã thế còn muốn mỗi ngày phải chăm sóc cho ông Triệu. Bưng phân bưng nước tiểu, còn lau người, cho uống thuốc.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 111: Làm dưa chua