Thập Niên 70: Quân Thiếu Mặt Lạnh Hàng Đêm Đều Giặt Ga Giường
Hướng Sinh Hoạt Đê Đầu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 335
Nghe tiếng “chị dâu cả” đó, khuôn mặt trắng nõn của Ôn Ninh lập tức ửng đỏ. Cô lên sân khấu dẫn chương trình còn chưa từng hồi hộp như vậy. Cô mím môi, cuối cùng cũng lấy hết can đảm đi vào phòng khách.
Nghe thấy tin này, mặt vợ chồng Lục Chấn Quốc biến sắc vì lo lắng. Tần Lan hỏi: “Tình hình của ông thế nào rồi? Có nghiêm trọng không?”
Diệp Xảo ấp úng: “Lần này ông bị bệnh… là, là vì… Ninh Ninh ạ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lục Chấn Quốc nhìn ra ngoài trời, lúc này đã hơn 7 giờ tối. Đến nơi thì cũng đã 8 giờ, sẽ làm phiền ông nghỉ ngơi. Muốn đi thì chỉ có thể đợi sáng mai. Suy nghĩ một lát, ông nói: “Để gọi điện thoại đến bệnh viện hỏi thăm tình hình trước đã.”
Ông thậm chí muốn gọi điện thoại cho con trai ngay lập tức, hỏi cho ra nhẽ. Hồi đó, ai cứ luôn miệng nói không muốn về nhà ở, còn nói không muốn làm anh trai? Bây giờ xem ra, đúng là không muốn làm anh trai, mà là muốn làm chồng của Tiểu Ôn! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ôn Ninh xấu hổ cúi đầu, tai đỏ bừng. Cô thầm trách Lục Tiến Dương là người khó hiểu, thâm trầm, khiến bây giờ cô không biết phải đối mặt với mọi người trong gia đình thế nào.
Diệp Xảo gật đầu: “Huyết áp đột nhiên phát tác, suýt nữa thì không qua khỏi. May mà chú hai và mọi người đưa đi bệnh viện kịp thời.”
Tần Lan và Lục Chấn Quốc nghe vậy, cũng nhìn về phía sau Diệp Xảo.
Lục Chấn Quốc cười nhạt: “Chú không sao.”
Tần Lan và chồng nhìn nhau, Tần Lan nghi hoặc nói: “Từ khi phát hiện huyết áp hơi cao, ông vẫn luôn tu thân dưỡng tính, bồi bổ cơ thể. Sao lại đột nhiên phát bệnh được? Có phải bị kích động gì không?”
“Để con gọi cho!” Lục Diệu chủ động đứng dậy. Nhà có danh bạ điện thoại của bệnh viện quân khu, số điện thoại có thể tra được.
Diệp Xảo lướt qua cô, đẩy cửa bước vào trước.
Lục Diệu đi gọi điện.
Vừa bước chân vào phòng khách, cô đã nhận được ba ánh mắt nóng bỏng.
“Chú Lục, dì Tần, anh hai.” Ôn Ninh đứng cạnh sô pha, chào hỏi ba người.
Tần Lan nhìn vẻ mặt duyên dáng, e thẹn của cô, trong lòng vô cùng yêu thích. Bà tiến lên kéo tay cô, vui mừng ra mặt nói: “Còn gọi dì Tần gì nữa, phải đổi cách xưng hô đi con. Mẹ cứ thắc mắc sao dạo này Tiến Dương cứ chạy về nhà suốt. Giờ thì mẹ hiểu rồi!”
“Liên quan gì đến Tiểu Ôn?” Tần Lan không hiểu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lục Chấn Quốc ở bên cạnh cũng nghe mà khóe miệng nhếch lên. Khuôn mặt thường ngày nghiêm nghị của ông giờ cũng trở nên thoải mái hơn.
“Lão Lục, chúng ta có nên đến bệnh viện xem sao không?” Nghe ông nội ốm nặng như vậy, Tần Lan đứng ngồi không yên, quay sang hỏi chồng.
“Chú Lục, sức khỏe của chú không sao chứ? Con nghe nói chú bị thương ở vùng thiên tai. Ông và chú hai đều lo lắng cho chú lắm.” Diệp Xảo lo lắng nhìn Lục Chấn Quốc.
Lục Diệu không kìm được, đứng bật dậy khỏi sô pha, kêu to với Ôn Ninh: “Chị dâu cả!”
Thấy dáng vẻ này của cô ta, Tần Lan kỳ lạ hỏi: “Tiểu Diệp, con có biết vì sao ông nội đột nhiên bị bệnh không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lục Diệu bên cạnh cười nói: “Mẹ, anh cả đã có mưu đồ từ lâu rồi đấy. Mẹ còn nhớ cái máy ảnh của nhà mình không? Hồi đó, Ninh Ninh vừa mượn máy ảnh của Vệ Quốc, là anh cả đã đi mua ngay một cái về. Lúc đó con còn thắc mắc, nhà mình có ai biết chụp ảnh đâu mà mua làm gì. Giờ thì con đã biết rồi, là anh ấy mua cho chị dâu!”
Nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, ánh mắt Diệp Xảo liếc thẳng vào Ôn Ninh, vẻ mặt như muốn nói nhưng lại thôi.
Tần Lan cũng nhớ ra chuyện cái máy ảnh, cùng cậu con trai nhỏ cười khúc khích. Đúng là có mưu đồ từ lâu, lúc đó bà lại không nhận ra. Nếu bà sớm nhận ra, có khi bây giờ hai đứa đã kết hôn, bà đã được bế cháu rồi.
Lục Chấn Quốc lắc đầu, vẻ mặt cũng khó hiểu. Lúc trẻ, tính ông nóng nảy nên hay giận dỗi, nhưng bây giờ cả nhà đều hòa thuận, không đến mức bị kích động gì. Lục Chấn Quốc nói: “Để Tiểu Diệu gọi điện xong, xem tình hình của ông thế nào.”
Lục Chấn Quốc hắng giọng hai tiếng, ngồi thẳng người. Khóe miệng ông thậm chí còn nhếch lên, lộ ra một nụ cười nhẹ.
Lục Diệu chỉ liếc nhìn Diệp Xảo một cái, ánh mắt chuyển ra phía sau cô ta, lẩm bẩm: “Ninh Ninh không về à? Anh vừa nghe thấy giọng cô ấy mà.”
Ông nội bị bệnh sao?
“Chú Lục, dì Tần! Anh hai!” Diệp Xảo nở nụ cười tươi tắn, phấn khởi đi về phía ba người đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, vẻ mặt tràn đầy sự nhớ nhung.
Tần Lan phấn khởi đứng lên: “Tiểu Ôn, mau vào đi con!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ôn Ninh đứng ở cửa một lúc, làm đủ mọi cách để chuẩn bị tâm lý, rồi mới chậm rãi bước vào.
Tần Lan nói: “Để con phải lo rồi, Tiểu Diệp.”
Diệp Xảo nhìn vẻ mặt vui vẻ của cả gia đình họ Lục, trong lòng như bị lửa đốt. Cô ta cắn môi, đột nhiên lo lắng nói: “Chú Lục, dì Tần, các cô chú về có ghé thăm ông nội chưa? Mấy ngày nay ông vẫn ở trong bệnh viện. Sợ các cô chú lo lắng nên chú hai không dám gọi điện báo.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.