Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 332

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 332


Diệp Xảo vui mừng giới thiệu với các bạn học phía sau: “Đây là em gái tôi, Ôn Ninh.”

Em gái?

Diệp Xảo khẽ “ừ” một tiếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ôn Ninh đi ra khỏi hội trường không xa thì gặp đội trưởng đội thanh nhạc, đội trưởng Liêu.

Chịu đựng cảm giác khó chịu, Ôn Ninh nói với Diệp Xảo và mọi người: “Để tôi đưa mọi người đến nơi tập luyện.”

“Không phải,” Diệp Xảo trả lời, rồi tiếp lời, “Chúng tôi là người Tứ Xuyên. Nhờ chú Lục nhận làm con nuôi mới được đến thủ đô sinh sống.”

Khu nhà bay. Lập tức có người phản ứng lại: “Chẳng lẽ là nhà của đội trưởng Lục?”

“Tiểu Ôn, cô đến đúng lúc lắm. Hội diễn lần này phải thêm một tiết mục hợp xướng của sinh viên Đại học Công nông và các đồng chí trong đội hợp xướng chúng ta. Các sinh viên bên Đại học Công nông sắp đến cổng đơn vị rồi. Cô ra đón họ, đưa họ vào hội trường nhỏ. Tôi đi bàn bạc với đội trưởng Trương về thứ tự các tiết mục đây.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thật ra, gia cảnh hắn ta hiện tại đúng là giàu có thật, bố hắn là giám đốc xưởng gang thép, mẹ là kế toán, ông nội là cựu chiến binh, trong nhà còn có một cô em gái. Nhưng theo cốt truyện gốc, sau khi nguyên chủ gả về, bố hắn ta vì tham ô mà bị bắt, mẹ làm kế toán đương nhiên không thoát khỏi liên can, may là bố hắn còn có chút lương tâm, nhận hết tội về mình rồi tự sát trong tù. Mẹ hắn được thả ra, từ đó gia đình sa sút không phanh.

Là chị em nuôi của nhà họ Lục? Nghe Diệp Xảo nói, ánh mắt tò mò của mọi người bắt đầu lướt qua lại giữa Diệp Xảo và Ôn Ninh.

Ôn Ninh đang đánh giá Tần Kiến Phi, thì hắn ta cũng lén nhìn cô, ánh mắt nhìn cô đầy thâm tình, giống như ánh mắt nhìn người yêu. Ôn Ninh cảm thấy nổi da gà, có cảm giác như một con cóc ghẻ đang l.i.ế.m mình.

Mọi người chưa từng biết về gia cảnh của Ôn Ninh: “Là em họ à?”

Đi gần đến cổng, Ôn Ninh thấy đã có bốn, năm người đang chờ, có vẻ là những sinh viên của Đại học Công nông mà đội trưởng Liêu đã nói.

Diệp Xảo tỏ vẻ khiêm tốn: “Là nhà họ Lục ở khu nhà bay.”

Tần Kiến Phi?

“Được.” Diệp Xảo tươi cười.

“Vậy hai cô không phải người địa phương à?” Có người hỏi.

Kết quả, mẹ hắn ta sau khi ra ngoài không những không chịu nghĩ lại, còn đổ lỗi cho nguyên chủ, cho rằng nguyên chủ là sao chổi, vừa cưới vào cửa đã khiến gia đình gặp tai ương. Cả nhà bắt đầu ghét bỏ nguyên chủ, và từ đó, cuộc sống của cô ấy trở thành một cơn ác mộng.

Sau đó, cô ta quay lại giới thiệu với Ôn Ninh: “Mấy người này đều là bạn học của chị, đây là Tần Kiến Phi, còn đây là…”

Diệp Xảo lắc đầu: “Chúng tôi đều là con gái nuôi của nhà họ Lục. Hiện tại đều sống trong nhà họ Lục, ngủ chung một phòng, nên coi như là chị em đi.”

Tần Kiến Phi trông có vẻ bảnh bao, cao khoảng một mét tám, thấp hơn Lục Tiến Dương một chút. Ngũ quan của hắn ta đoan chính, mắt to, mũi cao, môi hơi dày, khuôn mặt chữ điền, là kiểu được yêu thích ở thời đại này. Chỉ nhìn vẻ bề ngoài, người ta sẽ có cảm giác gia cảnh hắn ta rất khá.

Một người họ Ôn, một người họ Diệp, chỉ có thể là chị em họ.

Mối quan hệ của hai người, ở phía Ôn Ninh mà nói, đã là mức “xé toạc mặt” rồi. Bình thường họ không tiếp xúc, càng không hẹn nhau đi ăn. Ôn Ninh muốn xem Diệp Xảo có âm mưu gì nên gật đầu: “Được thôi, mười hai giờ gặp nhau ở cổng nhà ăn nhé.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ở hậu trường hội trường nhỏ, các thành viên đội thanh nhạc và đội múa đang chờ đến lượt lên sân khấu.

Ôn Ninh nhanh chóng chạy đến, tươi cười chào: “Các bạn là sinh viên Đại học Công nông đến tham gia tập luyện hợp xướng phải không?”

Nghe thấy cái tên này, Ôn Ninh lẳng lặng ngước mắt nhìn. Chẳng phải đây chính là người chồng đểu cáng của nguyên chủ, kẻ nghiện ngập đủ thứ hay sao?

Đôi mắt Ôn Ninh hơi nheo lại, gần như không thể nhận ra: “Chị Diệp Xảo?”

Ôn Ninh đến đơn vị lâu như vậy, mọi người chưa bao giờ biết cô là con nuôi, hơn nữa còn sống trong nhà người khác.

Nghe cô ta nhắc đi nhắc lại nhà họ Lục, có người hỏi: “Là nhà họ Lục nào vậy?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cuộc trò chuyện của hai người, các thành viên đội thanh nhạc và đội múa bên cạnh đều nghe thấy. Có người tò mò hỏi: “Đồng chí Diệp, cô và cán sự Ôn quen nhau à?”

Chương 332

Vừa dứt lời, một nữ đồng chí quay đầu lại, và bốn mắt họ chạm nhau: “Ninh Ninh!”

“Vâng.” Ôn Ninh gật đầu đồng ý, nhanh chóng đi về phía cổng đơn vị. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ôn Ninh đi phía trước dẫn đường, Diệp Xảo và các bạn đi phía sau.

“Anh Trương, đây là các sinh viên Đại học Công nông, đến tham gia tập luyện hợp xướng.” Ôn Ninh lần lượt giới thiệu Diệp Xảo và các bạn cho các thành viên đội thanh nhạc, rồi định quay về văn phòng.

Diệp Xảo cười gật đầu: “Ninh Ninh là em gái tôi.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 332