Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng
Quýnh Quýnh Hữu Bì
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 39: 39: Đây Chẳng Phải Là Học Theo Ngươi Sao
Lâm Ngọc Trúc mắt trợn trắng: "Đi chỗ Trần thẩm mà cầm đèn pin, ngươi là sợ bà ấy không biết chúng ta đổi trứng gà để tặng người à?"
"Ai nha, chính là...!A, không đúng, ngươi không biết thì ngươi cũng lặng lẽ làm gì?"
Chương 39: 39: Đây Chẳng Phải Là Học Theo Ngươi Sao
Nhục nhã như vậy sao có thể không báo thù.
Lúc đoàn người vọt tới bắt người, bên kia vừa lúc xong việc, đang hoảng loạn mặc quần áo, xem như bắt được tại trận.
Mọi người xung quanh không can ngăn ngược lại còn ở một bên xem náo nhiệt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trời đêm như này thật sự đẹp không sao tả xiết, đáng tiếc vài thập niên sau bọn trẻ trong thành phố sẽ không được ngắm cảnh đẹp như vậy!
Chờ Nhị Hòa thẩm xả xong cơn tức, bình tĩnh lại mới thấy sợ, thế nhưng phát hiện đã không còn biện pháp chu toàn.
Hỏi là ai, thì còn là người quen, chính là Lý Tứ thẩm!
Hỏi vì sao không gọi loa à? Trưởng thôn ngại mất mặt!
Hiện trường liền náo nhiệt lên, các thôn dân đồng loạt tiến lên đem người đè lại, còn có người không thành thật đi lên sờ so.ạng hai cái, nam nữ đều không tha...
Nhị Hòa thẩm cào xong đàn ông nhà mình lại đi túm tóc Trương quả phụ, khung cảnh cực kỳ hung tàn.
Vì thế thôn dân đem Trương quả phụ và Lý Nhị Hòa trói lại, một đường xô đẩy hai người đến ruộng lúa mì, khua chiêng gõ trống triệu tập người trong thôn mở họp.
Nhưng mà, Lâm Ngọc Trúc thế nào cũng không ngờ được, việc này đúng thật có người rảnh rỗi đi quản!
Vương Tiểu Mai lúc này mới sống lại, mở miệng nói câu đầu tiên chính là: "Sao ngươi không cầm đèn pin theo!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng thấy hai người xách theo đồ vật liền biết chắc chắn là tặng lễ cho nhà trưởng thôn, nếu không chẳng lẽ là đi đòi đồ từ nhà trưởng thôn?
Lâm Ngọc Trúc nhún nhún vai, làm việc mệt mỏi cả ngày, ai rảnh rỗi ra ngoài tản bộ, nói đến trẻ con trong thôn, trong ruộng lúc này đã tối thui, chúng cũng không thích đến đó chơi.
Người còn chưa vào đến nhà trưởng thôn, đã phá giọng la to lên.
Một ít thanh âm không thể miêu tả càng ngày càng rõ ràng, Vương Tiểu Mai giật mình, thiếu chút nữa trượt chân, cũng may có Lâm Ngọc Trúc đỡ.
Mọi người cầm đèn pin nhao nhao chiếu tới muốn nhìn một chút xem rốt cuộc là ai với ai, vừa chiếu đã làm người hiện nguyên hình.
"Ừm, chắc là ổn rồi!" Chỉ cần trưởng thôn không động kinh...
Vương Tiểu Mai hừ lạnh một tiếng, "Ngươi đừng giả vờ đơn thuần...!Ngươi bảo sao bọn họ lại to gan như vậy, nếu bị người khác phát hiện chính là phải...!đi nông trường lao động cải tạo."
Các nàng giống như trộm, khom lưng lặng lẽ bước đi, không dám nán lại dù chỉ một giây.
Vương Tiểu Mai còn đang blah blah nói, gió thu lạnh run, Lâm Ngọc Trúc rùng mình lẩm bẩm nói: "Sao tự dưng thấy hơi lạnh!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lâm Ngọc Trúc hì hì cười: "Đây chẳng phải là học theo ngươi sao."
"Cẩn thận một chút cũng không thừa!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai nữ hài không có căn cơ nếu thật xảy ra chuyện gì, còn có thể trông cậy vào người nhà đòi lại công bằng cho sao? Trời cao hoàng đế xa, có khi người đã c·h·ế·t rồi người nhà cũng không biết.
Không nói giúp cho người trong thôn của mình, lại đi giúp đỡ cho người ngoài, thì ra là có đồ vật cung phụng cho hắn, lão già này thật xấu tính!
Nếu thật bị một hai người phát hiện thì người ta cũng chưa chắc sẽ quản loại chuyện này...
Lâm Ngọc Trúc cũng không thể thật sự cầm hết trứng gà về, lại xô đẩy thêm vài lần, để lại bốn quả trứng gà rồi hai người mới về nhà.
Lý Tứ thẩm thần sắc âm trầm nhìn chằm chằm Lâm Ngọc Trúc, nhổ bãi nước bọt, quyết định đi theo phía sau hai người, chờ tới được nhà chung của thanh niên trí thức tóm được đồ vật trong tay tiểu tiện nhân, tố cáo các nàng tặng lễ cho trưởng thôn.
Nghĩ thôi đã thấy kích động, Lý Tứ thẩm một đường đi theo tới ruộng ngô, lực chú ý lập tức bị hấp dẫn qua. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cứ như vậy, Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai vẻ mặt bối rối đứng ở trung tâm ruộng lúa mì, nguyên nhân tất nhiên là bởi vì Lý Tứ thẩm.
Lý Tứ thẩm nhìn đông ngó tây, đúng lúc nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai xách theo túi vải, mắt tối sầm lại, lại nhớ tới chuyện bị ngã lần trước.
Hóa ra là Trương quả phụ trong thôn và Lý Nhị Hòa, chồng Trương quả phụ vừa mất năm ngoái, đã nói làm quả phụ sẽ không tái giá, lúc này lại là một đương sự trong sự kiện ruộng ngô, đây chắc chắn là hành vi bất chính, không cần phải bàn cãi!
Nói đến cũng khéo, mọi nhà trong thôn lúc này không phải đang nấu cơm thì cũng là đã nấu xong đang ăn cơm, có người nào như Lý Tứ thẩm đi khắp thôn dạo chơi.
Lý Tứ thẩm nghiến răng nghiến lợi nghĩ, được lắm, bảo sao hôm đó trưởng thôn nói chuyện giúp cho hai nha đầu này như vậy, hóa ra là có trò mèo này!
Nghe tiếng liền biết hai người trong ruộng đang làm gì, nháy mắt bị hấp dẫn tới, trong đêm đen mắt nàng có thể sánh bằng mắt mèo, ai nha, đây chính là chuyện lớn...
"Nổi gió rồi, đi nhanh lên thôi, hứng gió một lát lại mệt người."
Đoàn người hấp tấp chạy tới ruộng ngô, trưởng thôn kẹp ở trong đoàn vẻ mặt nghiêm túc, nếu thật sự có người vi phạm vấn đề tác phong, vậy cũng không phải là việc nhỏ!
Hai người không khỏi bước nhanh hơn, lúc đi ngang qua một mảnh ruộng ngô, nghe được tiếng động, hai người tức khắc không hẹn mà cùng thả nhẹ bước chân.
Việc này xem như là do Lý Tứ thẩm phát hiện, tất nhiên phải nói cho mọi người biết tiền căn hậu quả, Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai cứ thế bị liên lụy vào..
"Ai, hai quả trứng gà a, đúng là không nên lắm miệng, ngươi xem Lý Hướng Vãn người ta, đấy mới là thông minh, từ đầu tới cuối đều không đắc tội trưởng thôn."
Trưởng thôn đã mở miệng như vậy, cũng đã nói lên chút không thoải mái ngày hôm nay là cho qua, về sau mọi người nên như thế nào thì vẫn như thế đó.
Thù cũng không nghĩ báo, xoay người liền đi đến nhà trưởng thôn, là chạy tới, nàng sợ không nhanh lên, bên này liền kết thúc ~
Giờ thì tốt rồi, hàng xóm đều biết có trò hay để xem, sau đó người tụ tập ngày càng nhiều.
"Có thể thông minh như vậy sao?" Vương Tiểu Mai tỏ vẻ coi thường, theo nàng thấy sao có thể thông minh như vậy chứ.
Đợi người đi rồi, vợ trưởng thôn mới nói: "Ta thấy trong nhà chung của thanh niên trí thức chỉ có hai nha đầu này sẽ làm nên chuyện."
Lâm Ngọc Trúc nhất thời đau lòng, là nàng xúc động...!Lúc ấy hẳn là nên để Vương Tiểu Mai một mình xung phong, có khi hỏa lực vẫn mạnh mẽ như vậy, bất cẩn rồi...
Lúc này trăng lưỡi liềm đã lên cao, bầu trời đầy sao.
Nhưng còn Lý Nhị Hòa, con cái đều đã lập gia đình, vợ của hắn đúng lúc là quần chúng hóng chuyện nhiệt tình nhất, nhìn thấy chồng mình quần áo xộc xệch bộ dáng kinh hoảng thất thố, nháy mắt bị kí.ch thích, ngao một tiếng nhào tới cào người, trong miệng mắng: "Lý Nhị Hòa không phải ngươi nói đi nhà Tam Hòa sao? Đây là nhà Tam Hòa à?"
Trưởng thôn bị thổi gió bên tai yên lặng không nói lời nào.
Lâm Ngọc Trúc sửng sốt, đột nhiên muốn cười, mới nhớ tới thời này nữ hài tử ở chuyện nam nữ rất đơn thuần, ra vẻ không hiểu nói: "Làm chuyện gì?"
Nàng chính là biết mấy thanh niên trí thức ở nhà chung này, đừng nhìn bề ngoài rất hòa khí, thực chất ngầm lục đục với nhau đấy, nếu để họ biết Lâm Ngọc Trúc tặng lễ cho trưởng thôn, còn có thể để yên? Về sau sẽ có trò hay để xem.
"Hôm nay ngươi mồm miệng cũng thật nhanh nhẹn, không tồi không tồi, chỗ trưởng thôn coi như ổn rồi đi?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.