Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Mi Nhãn Khiển Quyển
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 363: Chương 363
"Được." Chử Chiêu nhìn chằm chằm vào cặp song sinh: "Chị dâu nhỏ, chị lợi hại quá!"
"Lão Sở này, cậu đi cướp nhà cha vợ về à, cái thói xấu này không được đâu." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cố Khanh Khanh đứng bên cạnh chỉnh lại: "Là ba chứ?"
Tàu sắp khởi hành, Cố Kim dặn dò con gái, con rể và hai cháu vài câu, cùng Cố Hùng và mọi người xuống tàu, tàu bắt đầu khởi hành, Cố Kim và mọi người vẫn đứng trên sân ga vẫy tay cho đến khi đoàn tàu khuất dạng.
Chắc là chồng người ta kiếm được nhiều tiền.
Hai bé con cũng dựa vào cửa sổ tàu ê ê a a nhìn phía cửa sổ tay vẫy vẫy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Niên Niên trong lòng cậu rất ngoan, dù sao cũng là người thường gần gũi, có lẽ vì mấy ngày không được bế nên thỉnh thoảng lại cọ cọ mặt vào cậu làm nũng.
Chử Chiêu lập tức im lặng, nhanh chóng chuyển đồ lên xe.
Ngồi tàu hơn bốn tiếng, Cố Khanh Khanh mệt mỏi rã rời, cô vội bế con vào phòng đặt lên giường.
Cố Khanh Khanh ngồi cạnh Sở Đại, Thẩm Tuy và Cố Kiến Quốc ngồi đối diện, Cố Vệ Đông ngồi hàng khác trò chuyện với một hành khách xa lạ.
Người bên cạnh hiểu ra, quân khu à, hiểu rồi.
Sở Uyên đang ở bộ chỉ huy, nhà không có ai, Chử Chiêu giúp chuyển đồ vào sân: "Tối tí nữa tôi qua, bây giờ tôi phải đến Bộ chỉ huy không quân."
Họ nhìn sang người đàn ông cao gầy đứng bên cạnh.
Cố Kim và mọi người xách đồ vào ga, thu hút vô vàng ánh nhìn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Phiền chú rồi, em rể. Cố Kiến Quốc xoa tay: "Hai anh không cần gì, em mau xuống với em gái đi, hai anh tự sửa sang lại chút là được."
Những ngày này, Đoàn Đoàn, Niên Niên được bà ngoại và các thím bế, mọi người trong nhà thay phiên nhau ôm, không đến lượt cậu.
Mang hết đồ lên tàu, Cố Kim lại không nỡ rời hai cháu ngoại: "Đoàn Đoàn và Niên Niên phải ngoan nhé, đợi ông ngoại nghỉ hưu sẽ đến quân khu thăm hai bảo bối của chúng ta." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 363: Chương 363
Cố Khanh Khanh lại trò chuyện với Diệp Tử và Mạnh Nam một lúc, Cố Hùng lái máy cày đến, Cố Khanh Khanh tạm biệt gia đình và hàng xóm cùng Cố Kiến Quốc và Cố Vệ Đông xách đồ lên máy kéo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đồ đạc nhiều quá, mang theo hai giỏ xách, còn có nôi, Cố Bảo và Cố Kim đều muốn đi cùng ra nhà ga, giúp mang đồ lên tàu lửa, đến được ga Nam Dương sẽ có người đến đón.
"Được nha!"
Cố Hùng và Cố Bảo lén lút nhét tiền vào túi em gái và cháu gái mà cô lại trả lại, cô thật bất đắc dĩ: "Con có tiền, thật mà."
Nhà họ Cố biết Thẩm Tuy tính cách cô độc, không gượng ép. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Về đến quân khu là ba giờ, Sở Đại dùng chân đá nhẹ cửa cổng, bé con trong lòng Cố Khanh Khanh đã ngủ, đứa nhỏ trong tay Thẩm Tuy cũng ngáp ngắn ngáp dài, dựa vào vai cậu út như muốn ngủ đến nơi.
Hai giờ rưỡi chiều, đến quân khu Nam Dương, ngửi thấy mùi mặn trong không khí, lòng Thẩm Tuy cảm thấy an tâm hơn một chút.
Cố Khanh Khanh cười: "Cậu cũng có thể, mau tìm vợ đi."
Cố Hùng gãi đầu: "Thôi được, Khanh Khanh, ở quân khu em phải tự chăm sóc bản thân, chăm sóc tốt hai đứa nhỏ."
Hành khách xung quanh cũng ngỡ ngàng không hiểu, cô gái này sao vậy, gia đình đưa tiền lại không nhận, thật không biết nên nói sao.
"Được, cảm ơn em Khanh Khanh." Tôn Viên Viên ôm chặt cô.
Cố Khanh Khanh muốn nói gì đó mà thôi, cuối cùng chỉ cọ đầu vào tay cha, dáng vẻ ỷ lại vô cùng.
Ra khỏi ga đã có một chiếc xe tải quân dụng Đông Phương Hồng Quân chờ bên ngoài, Chử Chiêu mở cửa xe nhảy xuống, nhìn thấy có mấy người mà cả đóng đồ, anh kêu lên: "Ối trời ơi —"
Sở Đại nghe xong có chút muốn cười.
"Anh Kiến Quốc, anh Vệ Đông, tạm thời các anh ở đây, đợi xét duyệt xong có thể ở doanh trại." Sở Đại chỉ vào phòng bên cạnh: "Đây là phòng của Thẩm Tuy, kia là phòng sách, còn có phòng vệ sinh, các anh cần gì cứ nói."
"Đúng, ba người." Sự buồn bã trên mặt Cố Kim bị nụ cười che lấp, ông gãi đầu: "Cha suýt quên, còn có Khanh Khanh của chúng ta mà."
"Được, có chuyện gì cứ tìm em." Sở Đại gật đầu, bước xuống lầu.
Cố Vệ Đông ăn nói khéo, cả một đoạn đường nói chuyện không ngừng nghỉ.
Sở Đại không thèm để ý: "Mau chuyển đồ, tí nữa tôi giới thiệu."
Bởi vì nhà họ xách quá nhiều đồ, mấy người đàn ông hai tay đầy ắp.
"Đi đi." Sở Đại gật đầu, anh dẫn Cố Kiến Quốc và Cố Vệ Đông lên lầu ba.
Sở Đại năm trước đã đưa cô đến tiệm may đó, vải nhiều, thợ may giỏi, chiếc áo bông của cô đã mặc mấy năm vẫn như mới, không bị xù lông.
Thẩm Tuy ôm cháu ngoại lên máy cày kéo trước, mấy ngày nay cậu đều ở trên lầu, ngoài ăn cơm là học bài. Có lẽ là do không quen với không khí náo nhiệt ở đây, cậu thấy vẫn là ở cạnh chị với anh rể vẫn là tự tại nhất.
Cô nói với Thẩm Tuy ở bên cạnh: "A Tuy, em cũng đi ngủ chút đi, tối khi nào ăn cơm chị gọi."
Sở Đại mang nôi vào phòng, nói với cậu bé: "Qua Tết em sẽ học trường trung học con em quân nhân trong quân khu, thủ tục hai ngày nữa anh sẽ đi làm."
Hôm nay không có tuyết, gió vẫn lớn, Cố Khanh Khanh quấn bé con thật kín, chưa đến nửa tiếng đã đến ga tàu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.