Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Mi Nhãn Khiển Quyển
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 361: Chương 361
Cố Tài là đầu bếp ở nhà hàng quốc doanh, mũi rất thính, thấy mẹ mở nắp lọ, anh cúi xuống ngửi: "Chưa hỏng, làm từ lúc nào vậy nhỉ?"
"Không mà." Cô cầm áo ngửi: "Có mùi ngọt ngào của kẹo sữa."
Cô nghiêm túc nói: "Đồng chí Sở Đại , suy nghĩ của anh bây giờ rất nguy hiểm."
"Chị dâu, em nhớ lần trước còn làm một hũ tương ớt chưa ăn phải không? Để cho Khanh Khanh mang đi, em nghe nói miền Nam ít ăn ớt lắm, Khanh Khanh thích ăn cay sao mà chịu được, ngày thường xào rau, nấu mì thêm một chút cho ngon."
Sở Đại nghe giọng cô, bật cười: "Biết em giống gì không?"
Cố Khanh Khanh và Sở Đại bế con xuống đã thấy bốn, năm túi lớn trên sàn nhà, còn có nôi và ghế ngồi cho trẻ em để nhà cô mang đi.
Anh theo lời vợ đáp lời: "Ừ, là chiến hữu cũ của anh."
Anh nhìn cô bất đắc dĩ: "Em không thấy nó cũ rách rồi à?"
"Được, chị đi tìm." Nói rồi cô định đi vào kho.
Không biết là ngứa răng hay sao, hai đứa nhỏ cứ cái gì nhét được vào miệng là nhét hết.
Ngày 20 tháng Chạp.
Chương 361: Chương 361 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Sở Đại." Cô đột nhiên nghiêm túc, đi đến trước mặt anh, chọc chọc vào n.g.ự.c anh: "Anh có vấn đề."
"Cô ngập ngừng." Sở Đại biết cô ám chỉ gì, cười: "Đoàn Đoàn, Niên Niên còn nhỏ, phải ngủ cùng chúng ta, không tiện."
Mọi người nhìn nhau, Cố Tài tiếp tục xào rau: "Không sao, chưa mở nắp thì ăn được."
Anh đặt tay lên lưng cô, vuốt vuốt: "Anh không có ý đó, buổi trưa anh thường không ở nhà, tối làm sao có thể không về cho được, có cô vợ xinh đẹp, hai nhóc con siêu quậy ở nhà chờ anh mà." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Cái này nhiều à?" Cố Bảo bế Đoàn Đoàn từ tay cô: "Chú thấy còn ít đấy, các con đi rửa mặt đi, sắp ăn cơm rồi."
Cô nghe anh nói, khẽ hừ một tiếng, nhấc mình lên rồi ngồi trong lòng anh chơi với hai con trai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Vợ thằng cả đừng tìm, ở đây này." Trương Thúy Phân cầm một cái lọ thủy tinh: "Thằng ba con ngửi xem có bị hỏng không?"
---
"Không, giống thanh tra từ trên xuống duy trì trật tự." Anh xoa đầu con trai, kéo cái tay bé con đang cho vào miệng ra.
Anh mân mê tóc cô, bé con bò lên cạnh giường bị anh dùng chân ngăn lại, cười nhẹ: "Anh cũng có chút nghiện cuộc sống này."
"Là vợ anh nha!" Cô chớp mắt.
"Hay em giữ lại làm kỷ vật gia truyền nhé." Cố Khanh Khanh cười: "Để cho Đoàn Đoàn hay Niên Niên?"
Anh liếc nhìn cô: "Chờ thêm chút nữa, đến khi hai tuổi sẽ để Thẩm Tuy chăm."
"Khi ở đảo Bạch Sa anh chưa bao giờ qua đêm không về, giờ mới về quân khu đã nghĩ đến không về nhà rồi?"
Một lúc sau, cô nói: "Thật ra em thấy anh rất tốt, em nói muốn về nhà mẹ để anh liền mang cô về nhà, trước kia em muốn gì anh cũng không từ chối, trừ..."
Bà nội và mọi người muốn dùng họ như lừa của đội sản xuất ấy, muốn mang hết của cải đi.
Cố Khanh Khanh nhào lên người Sở Đại, nhìn hai đứa con tố cáo: "Đoàn Đoàn, Niên Niên, cha các con không cần chúng ta nữa rồi, cha các con định buổi tối không về nhà, còn bảo mẹ con mình ôm áo cha mà ngủ."
"Hả?" Anh ra hiệu cho cô nói tiếp.
Anh cười nhìn cô: "Vậy em giữ đi, đừng cho con, khi anh không ở nhà em ôm mà ngủ." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Cần phải về nhà." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Được thôi." Cô thở dài: "Nói thật, em có chút không muốn về, ở đây không phải nấu ăn, Đại Bảo Tiểu Bảo cũng có người chăm, mỗi ngày đồ ăn đầy đủ, anh cũng ở bên cạnh em."
"Vậy được, cái này cũng để Khanh Khanh mang đi, mẹ nhớ còn có rau khô nữa, đúng không? Có hai anh họ của con bé đi cùng, không lo không có ai xách đồ.
Từ sáng sớm, bếp nhà họ Cố đã bận rộn, khói bếp bốc lên cuồn cuộn, người làm bánh nướng, người làm bánh bao. Thời Như Sương rửa sạch hộp đựng rau dưa, chuẩn bị đựng dưa cải và dưa chua để con gái mang đến quân khu.
Cô thở dài trong vòng tay anh: "Phải chờ đến khi nào mới tiện đây."
Cố Kiến Quốc và Cố Vệ Đông ngồi cạnh bếp lò nấu rượu, không dám lên tiếng.
"Có thể mang hết không?" Cố Khanh Khanh hỏi Cố Bảo: "Chú nhỏ, sao nhiều đồ thế?"
"Vậy thì tốt." Cố Khanh Khanh nhìn chiếc áo xanh quân đội của chồng, chỗ này chỗ kia đều có miếng vá. Cô cầm áo lên: "Chiếc áo này theo anh lâu rồi nhỉ? Từ khi ở Binh Đoàn Xây Dựng đến đảo Bạch Sa, có thể coi là chiến hữu cũ của anh rồi phải không?"
Trương Vũ Tình ngẩn ra: "Trung thu phải không?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.