Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Mi Nhãn Khiển Quyển
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 300: Chương 300
Cô thong thả đi trên con đường nhỏ, dưới chân là cát mềm, ánh nắng chói quá, cố gắng chọn chỗ râm mát mà đi.
Chị phơi xong quần áo, mở cổng rào mời Cố Khanh Khanh vào.
Nghe chị ấy đắc ý đề cử, Cố Khanh Khanh ăn một miếng, hỏi: "Chị, có phải chị thêm dầu mè không? Rất thơm."
Bây giờ là 11 giờ rưỡi, còn phải đi đâu đó dạo thêm một lát, nhà ăn chưa mở sớm thế.
Lúc nào mang đồ cho chị ấy thì trả lại sau cũng được.
"Được." Cố Khanh Khanh thấy hơi nóng, tiện tay cầm chiếc quạt bên cạnh quạt gió, cảm giác mát mẻ khiến cô dễ chịu nhắm mắt lại.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nghe vậy, Cố Khanh Khanh bước chậm lại, tò mò: "Mẹ Nhị Béo lại có bầu à chị?"
Thẩm Tuy vui vẻ hẳn lên, gần đây cậu bé ngày càng cởi mở, cảm xúc dần dần lộ ra, mang theo dáng dấp của một thiếu niên.
"Chị cũng mua vài thứ, em giúp chị mang về nhé! Anh Triệu bình thường không để ý mấy việc này.”
"Có chứ, em cố gắng ăn ít hơn chút." Cố Khanh Khanh thở dài: "Em ở nhà một mình đói thì nấu canh đu đủ uống, vị ngọt ngon lắm, mà sao không thấy có tác dụng gì."
"Tất nhiên là được." Cố Khanh Khanh bẻ nửa chiếc bánh bao đưa cho cậu bé, vừa ăn dưa muối vừa nói: "Thầy Tần như trưởng bối nhà mình, việc này là chuyện nên làm mà."
Hôm nay Triệu Trạch theo đi đào hầm, Hứa Niệm ở cữ hơn một tuần, nếu không có Cố Khanh Khanh đến nói chuyện cùng cô thì cô gần như trầm cảm.
"Ngốc quá." Cố Khanh Khanh lắc đầu, nghĩ đến việc anh trai cô sắp đến đây rồi, nụ cười trong mắt không thể giấu nổi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Đây là gỏi rong biển, chị còn thêm chút lạc, thơm lắm, mấy ông đến nhà chị uống rượu trò chuyện có thể ăn liền mấy đĩa." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Sao lại không, trước đây chị mang thai còn chẳng có gì mà ăn. làm gì có nhiều kiêng kỵ thế đâu." Chị dâu cảm thấy Sở doanh trưởng cưng chiều vợ quá, bọn họ thời điểm mang thai đa phần không có gì để ăn, có cái gì mà không ăn được chứ.
Cố Khanh Khanh ngồi bên cạnh, tay cầm cốc sứ, nhìn cảnh tượng này lại cúi đầu nhìn bụng mình với hai đứa nhỏ, có chút đau đầu.
Cố Khanh Khanh sờ bụng, hơi thèm: "Em có thể ăn được không?"
"Không hổ phụ nữ mang thai khứu giác nhạy bén, đúng là có cho một giọt, con nhà chị không thích mùi vị này." Chị dâu cảm thán: "Trước đây chị sinh con đầu lòng cũng vậy, mùi vị nhỏ xíu cũng ngửi ra được, giờ không được nữa."
Ở chỗ Hứa Niệm một lúc, thấy chị ấy mơ màng muốn ngủ, cô nhẹ nhàng rời khỏi phòng, không quên đóng cửa lại.
"Phải, cha Nhị Béo không muốn sinh thêm mà do không chịu nổi vợ dữ quá. Hôm qua ở nhà ăn thấy bảo chóng mặt, đi trạm y tế kiểm tra thì có rồi." Chị dâu dẫn cô vào bếp, rút đôi đũa từ ống trên tường đưa cho cô.
Trời nắng, các chị dâu thích giặt giũ phơi phơi đồ ra nắng cho thơm. Tài nguyên nước không còn khan hiếm nữa, nam nhân trong nhà đi đào hầm về sẽ xách hai thùng nước, cộng thêm phần được phân đủ cho bọn họ sinh hoạt.
Đợi Thẩm Tuy đi học, Cố Khanh Khanh quanh quẩn trong nhà vài vòng, nhìn đồng hồ mấy lần, cuối cùng không chịu nổi sự buồn chán nên đi tìm Hứa Niệm.
Cố Khanh Khanh lấy chén ra múc cho cậu bé một bát cháo, dịu dàng nói: "Ăn nhiều một chút, chiều tan học em về sớm nhé."
Cố Khanh Khanh thử một miếng gỏi sứa, thực sự ngon lắm, vị tê tê cay cay, không nhạt như món miền Nam.
Triệu Du không còn ngoan như lúc mới sinh, một ngày khóc ré bao nhiêu lần không đếm nỗi, may mà Hứa Niệm tính tình tốt, nhẹ nhàng dỗ dành.
Mùa hè nhiều muỗi, để thức ăn vào đây không bị nhanh hỏng.
Sở Đại đã đi đào hầm rồi, đồ ăn sáng là anh mang về từ nhà ăn, có bánh bao bột ngô và cháo kê nấu thịt.
"Chờ khi sinh con xong rồi xem, em có tận hai bé, có lẽ sẽ tốt hơn chút." Hứa Niệm thấy đứa bé trong lòng yên tĩnh lại, thở phào nhẹ nhõm, cô lấy một chiếc gối kê sau lưng dựa vào đầu giường nói chuyện với Khanh Khanh: "Chiều nay anh trai em đến sao?"
"Cảm ơn chị."
Ra khỏi sân mới phát hiện mình vẫn cầm chiếc quạt của chị ấy về, cô cười cười thong thả đi dưới bóng cây. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ra nhà ăn thôi, chồng ra nhiệm vụ rồi, con đi học, ở nhà có mình làm biếng nấu." Chị dâu vắt bớt nước trên quần áo, cười nói: "Không biết bọn nhỏ mỗi ngày lấy đâu ra nhiều năng lượng thế, hôm qua mang về rong biển và sứa, chị trộn gỏi ngon lắm, em nếm thử ít không?"
Chị dâu này từ Binh Đoàn Lục Trung đến, khẩu vị cũng nặng hợp với cô lắm.
"Gần đây em có kiểm soát chế độ ăn uống không?" Hứa Niệm tranh thủ hỏi, tay vẫn ôm dỗ con.
Gần bốn tháng rồi, bụng ngày càng to, nếu không phải trước đây hay chạy nhảy nên sức khỏe tốt, cô nghĩ mình đi hai bước cũng phải thở hổn hển.
Nghe tin Cố Thanh Liệt sắp đến, Hứa Niệm cũng rất ngạc nhiên, cô có hỏi Triệu Trạch, anh cũng không rõ nguyên do, cấp bậc không đủ.
"Gỏi sứa ngon lắm, em nếm thử một ít thôi chắc không sao, rong biển cũng không sao đâu, mẹ Nhị Béo vẫn hay ăn mà."
Bếp ở đây đều có cấu trúc giống nhau, nhà chị dâu có cải tạo làm thêm tủ bát trên tường, bên ngoài đóng khung gỗ có màn chắn.
Cố Khanh Khanh cười, trò chuyện thêm một lúc rồi cầm quạt ra khỏi cổng.
"Thầy Tần bảo em qua nhà thầy ăn cơm tối." Cậu bé ngập ngừng hỏi: "Chị ơi, em có thể mời thầy Tần về nhà mình ăn cơm không?"
Chương 300: Chương 300 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cố Khanh Khanh tươi cười chào họ: "Chị dâu, đang phơi quần áo à? Trưa nay chị ăn ở nhà hay ra nhà ăn?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.