Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Triều Ca Dạ Vũ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 87: Chương 87
Cẩn thận nhớ lại một chút, tuy Cố Kỳ Việt đánh nhau rất tàn nhẫn nhưng trước giờ chưa từng để lại tiền án... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vì vậy không đủ bằng chứng nên chỉ có thể tha bổng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bị người nhìn chằm chằm như vậy, Cố Kỳ Việt cũng không phải người c·h·ế·t, đương nhiên anh phát hiện ngay lập tức.
Anh còn tưởng rằng đã hơn một tuần trôi qua, mình đã quên mất, nhưng sự thật hiển nhiên hoàn toàn ngược lại...
Không phải cô là không thích ra ngoài sao!
Mà khi hai người đi tới đồn công an, Thẩm Triều Triều theo bản năng nhìn về phía hàng ghế, kết quả lại thật sự nhìn thấy Cố Kỳ Việt lúc này đang khó chịu khoanh hai tay trước n.g.ự.c nằm trên đó, trong miệng ngậm một cọng cỏ xanh biếc.
DTV
Trong đồn công an, vẫn là cảnh sát Chu quen thuộc phụ trách, nhìn thấy người nhà họ Cố tới là người già và phụ nữ trẻ nên cảnh sát Chu nhanh chóng sửa sang lại biểu cảm trên mặt một chút, cố gắng không quá mức nghiêm túc kẻo dọa đến đối phương. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Loại chuyện này sẽ để lại tiền án, nhưng nếu đối phương chọn giải quyết riêng thì sẽ không sao cả.
Chương 87: Chương 87
Đại đa số nguyên nhân đều là vì đối phương chủ động khiêu khích anh, anh cũng chỉ tự vệ đánh trả, còn một số người là do phạm tội thì sau đó đã bị đưa vào nhà tù.
Mà cảnh sát Chu nghe Vương Thải Hà nói xong, nét mặt kỳ quái, khóe miệng giật giật tiếp tục nói: “Ừm... Lúc chúng tôi đến bệnh viện tìm hiểu tình huống, người bị thương đã tự mình bỏ đi, bởi vậy dưới tình huống không ai truy trách, Cố Kỳ Việt vẫn không sao cả.”
Danh tiếng ác bá của Cố Kỳ Việt có hơi quá.
Ít nhất cô sẽ không run rẩy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vương Thải Hà ngồi đối diện cảnh sát Chu, cũng suy đoán giống như Thẩm Triều Triều, cảnh sát Chu nghe xong gật đầu rồi lại lắc đầu, sau đó nhìn thoáng qua Cố Kỳ Việt đang nằm đó giả c·h·ế·t, sắp xếp ngôn ngữ một chút rồi mới mở miệng nói: “Chuyện là thế này, Cố Kỳ Việt đánh nhau với người khác khiến người ta bị thương và gãy xương.”
Chỉ thấy khuôn mặt kia vẫn đẹp trai như trước, dưới mắt có vành mắt thâm quầng nhàn nhạt, trông anh không có tinh thần như trước nhưng đôi mắt kia vẫn lóe sáng như những vì sao cất giấu đầy trời khiến Thẩm Triều Triều rất thích.
“Đúng vậy, cảnh sát Chu, Tiểu Việt nhà chúng tôi lại làm chuyện gì thế, nó lại đánh người sao?”
Vương Thải Hà không hy vọng sau khi cháu mình sẽ phải ngồi tù, sống một cuộc sống bị người ta chỉ trỏ.
Về phần Thẩm Triều Triều, không biết có phải là vì đã có kinh nghiệm của mấy lần ra ngoài trước đó hay không, hay là vì có Vương Thải Hà làm bạn nên khủng hoảng đối với bên ngoài của cô đã giảm bớt không ít.
“Bà chính là bà Vương Thải Hà đúng không?”
Đã một khoảng thời gian không gặp, hình như Cố Kỳ Việt có hơi ê chề? Thẩm Triều Triều nhìn anh chằm chằm.
Vừa nghe thấy là đánh người ta gãy xương, Vương Thải Hà không khỏi hít một hơi lạnh, sốt ruột cắt ngang: “Cái này... Đối phương không sao chứ, chúng tôi sẽ trả tiền thuốc men, tuyệt đối sẽ không trốn tránh trách nhiệm.”
Hơn nữa, chuyện Cố Kỳ Việt đánh người không có nhân chứng chứng kiến.
Anh còn nhớ kỹ hơn.
Cho dù Thẩm Triều Triều bây giờ dùng khăn quàng cổ che mặt nhưng ký ức về khuôn mặt đó của cô hãy còn mới mẻ, khiến Cố Kỳ Việt có thể dễ dàng nhớ lại dung mạo của cô xinh đẹp cỡ nào.
Anh không vui ngước mắt nhìn qua, sau khi tầm mắt mang theo sát khí chạm đến đối phương lại như c·h·ó dữ sủa gâu gâu lập tức cụp đuôi bỏ chạy, Cố Kỳ Việt buồn bực giơ tay che mắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sao cô lại tới đây!!!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.