Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Triều Ca Dạ Vũ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 225: Chương 225
Thẩm Triều Triều tò mò đưa tay lên sờ bức ảnh, cô cứ tưởng cũng là ảnh được cắt từ báo ra nhưng sờ vào lại không thấy mỏng, cô lập tức nhấc lên, lúc này mới nhìn rõ.
Cố Kỳ Việt năm nay hai mươi tuổi, vậy lúc đó anh mới bảy tuổi! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Được tuyển thẳng!!
Cô chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến những chuyện khác nữa.
Chương 225: Chương 225 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
[Tin mừng! Cố Kỳ Việt giành giải nhất cuộc thi toán học trẻ em toàn quốc lần thứ hai, giành được suất được tuyển thẳng vào lớp năng khiếu của đại học Thanh Bắc!]
Hơn nữa cô rất thích thiết kế quần áo, lúc không phải học bài thì cô như ngựa hoang thoát cương, chẳng thể nào yên ổn ngồi một chỗ để tham gia các cuộc thi được.
Vậy là lúc nãy, lúc cô đang nói chuyện với bà nội, Cố Kỳ Việt cũng nghe thấy sao?
Thật sự rất giỏi!
Thẩm Triều Triều cảm thấy Cố Kỳ Việt thật sự rất giỏi, tuy cô cũng không ngốc nhưng lại học lệch, thích văn và viết lách, còn toán, lý thì chỉ ở mức trung bình.
Thầm cảm thán trong lòng, Thẩm Triều Triều tiếp tục lật xem, kết quả một bức ảnh đặc biệt bỗng lọt vào mắt cô.
Cố Kỳ Việt chụp ảnh lúc nào mà chẳng lạnh lùng, sao bức ảnh này lại...
[Ảnh chụp tặng em] (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thẩm Triều Triều đưa tay ra, khẽ chạm vào bức ảnh, bỗng nhiên cô cảm thấy tò mò, không biết chuyện gì đã khiến Cố Kỳ Việt lúc nào cũng lạnh lùng khi chụp ảnh lại cười vui vẻ đến thế. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thì ra là một tấm ảnh 3.5*4.9 cm!
Nhìn thấy dòng chữ này, Thẩm Triều Triều kinh ngạc che miệng, cô vội vàng tìm kiếm ngày tháng trên tờ báo, cuối cùng cũng tìm thấy ở góc dưới bên phải, ngày 9 tháng 3 năm 1962.
Ánh mắt cô lại hướng về phía bức ảnh vừa được lấy xuống, nhìn chằm chằm vào nụ cười rạng rỡ của cậu bé trong ảnh.
Trên mẩu giấy chỉ có vỏn vẹn hai chữ, Thẩm Triều Triều nhìn mẩu giấy, khóe miệng không khỏi khẽ cong lên.
Khác với phong cách chụp ảnh lúc nào cũng lạnh lùng của Cố Kỳ Việt, trong bức ảnh này, anh cười rất tươi, lông mày cong cong, một tay giơ cao, đang vung vẩy một cây bút máy.
Mắt Thẩm Triều Triều sáng lấp lánh, càng tìm hiểu Cố Kỳ Việt, cô càng phát hiện ra nhiều điều thú vị ẩn giấu bên dưới vẻ ngoài bất cần đời của anh, giống như một góc của tảng băng trôi, lại giống như một kho báu được chôn giấu rất kỹ, càng đào sâu càng thấy nhiều điều bất ngờ.
Nghĩ đến đây, Thẩm Triều Triều nhìn về phía những bài báo được cắt dán, có lẽ cô có thể tìm được nguyên nhân!
[Chúc mừng em Cố Kỳ Việt - học sinh lớp 2 trường tiểu học Đông Nhai đạt giải ba cuộc thi toán học trẻ em thành phố Giang Lâm, trở thành thí sinh nhỏ tuổi nhất đạt giải, tuổi trẻ tài cao, tin rằng đất nước ta...]
Những bài báo được cắt dán chỉ đến đây là hết.
Thẩm Triều Triều nhìn tờ báo đã ngả màu, cô kinh ngạc chớp mắt, sau đó tiếp tục lật xem, toàn bộ đều là những bài báo về việc Cố Kỳ Việt tham gia các cuộc thi và đạt giải... Trong đó, Thẩm Triều Triều còn nhìn thấy cả tờ báo mà mẹ cô từng làm việc, chỉ tiếc người phụ trách biên tập tin tức không phải là mẹ cô.
Đúng lúc này, cô phát hiện bên dưới bức ảnh có giấu một mẩu giấy... Biết là có người cố tình làm vậy, Thẩm Triều Triều càng thêm thích thú, cô đưa tay ra, cầm mẩu giấy lên, lật mặt trước ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cất tấm ảnh vào một bên, Thẩm Triều Triều tiếp tục lật giở cuốn sổ, cô định xem tiếp nhưng lúc này mới phát hiện đã hết rồi.
Một cuốn sổ dày cộp thế này mà toàn là bằng khen, giấy khen.
DTV
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.