Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Triều Ca Dạ Vũ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 120: Chương 120
DTV
Cô tưởng rằng chỉ là nhất thời chưa hồi phục, nhưng khi trạng thái như vậy kéo dài nửa năm, ba mẹ Thẩm Triều Triều là Thẩm Hà và Bạch Vân đã nhận ra sự khác thường, bắt đầu cổ vũ cô ra ngoài chơi đùa cùng với những người bạn khác.
Đây là niềm vui sướng phát ra từ đáy lòng cô sau khi biết có thể khiến người xấu bị trừng phạt, Thẩm Triều Triều cảm thấy cô hiện giờ đang cởi bỏ từng tầng gông xiềng vây trên người mình, sau này cũng sẽ không bị quấy nhiễu nữa.
Lời bọn họ giống như d.a.o cùn cắt thịt khiến Thẩm Triều Triều sợ hãi đến nỗi toàn thân run rẩy.
Bị chuốc thuốc, cả người xụi lơ, cô lặng lẽ rơi nước mắt, nghe tiếng còi xe lửa vang lên.
Nhưng tinh thần cô lại rất phấn khởi.
Ký ức của Thẩm Triều Triều không được đầy đủ, cô chỉ nhớ giọng nói của người phát hiện cô bị lừa bán rất êm tai, đáng tiếc lúc đó cả người cô đổ đầy mồ hôi, đang hôn mê bất tỉnh, đến khi tỉnh lại thì cô đã về đến nhà rồi.
Chỉ là nỗi sợ hãi tứ cố vô thân lúc ấy cùng với sắc mặt kinh khủng của bọn buôn người đã để lại bóng ma tâm lý cho Thẩm Triều Triều, suýt chút nữa thôi là cô đã ngồi trên xe lửa rời đi.
Chương 120: Chương 120
Nhưng cô khi ấy còn quá nhỏ, không có khả năng kháng cự. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau đó...
Mà khi tâm trạng của Thẩm Triều Triều dâng cao, Cố Kỳ Việt đi bên cạnh lại nhìn cô một cái, nhân tiện bây giờ có cơ hội, anh bèn thử hỏi: “Thẩm Triều Triều, em vẫn luôn rất sợ gặp người khác sao? Là bởi vì gương mặt của mình à?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô bắt đầu sợ hãi người khác, không dám bước ra khỏi cửa nhà.
Còn người đàn ông và người phụ nữ ngồi bên cạnh thì cười vang, trước khi xung quanh không có hành khách nào, hai người vô cùng tham lam mà thảo luận về cô bé mình vừa lừa được xinh đẹp ra sao, bất kể là bán cho đàn ông có sở thích đặc biệt hoặc là g.i.ế.c c.h.ế.t để phối âm hôn cũng đều rất có giá trị.
Nếu Thẩm Triều Triều không muốn nói thì anh cũng sẽ không ép cô phải vạch vết sẹo của mình ra.
Nếu lúc nào cô cũng ở trong nhà, có lẽ tình trạng sẽ tồi tệ hơn.
Chẳng qua sau khi Thẩm Triều Triều sửng sốt một chút cũng không giấu giếm: “Không phải, lúc nhỏ em rất bình thường, sau đó từng bị bọn buôn người b·ắ·t· ·c·ó·c, tuy em đã được cứu về kịp thời nhưng lại bắt đầu e ngại tiếp xúc cùng người lạ.”
Giọng nói của Thẩm Triều Triều nhẹ nhàng, kể lại những gì mình đã trải qua khi còn nhỏ.
Cố Kỳ Việt có đủ tự tin rằng mình có thể giải quyết vấn đề này để Thẩm Triều Triều không còn lo lắng.
Cô cũng không nói quá chi tiết.
Quan hệ bây giờ của hai người coi như đã là “kề vai chiến đấu”, hỏi một chút cũng không sao. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cảm xúc của cô hôm nay lên lên xuống xuống nên trông cả người có vẻ hơi mệt mỏi.
Từ đó cô mới bị bệnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Xe lửa sắp chạy rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đồng thời ba mẹ hỏi thăm có bệnh viện nào có thể chữa trị loại chứng bệnh đặc biệt này hay không, nhưng đáng tiếc là dù cho có hỏi đến nhiều bệnh viện lớn nhỏ hơn đi nữa thì cũng chỉ chữa được ngoại thương và nội thương.
Cố Kỳ Việt từ lâu đã tò mò về sự đặc biệt khác thường của Thẩm Triều Triều, nhưng lúc trước không quen thuộc lắm nên anh cũng không tiện hỏi.
Cô chỉ có thể chờ đợi vận rủi đến trong cơn ngạt thở khó chịu, nhưng ông trời vẫn thương xót cô, trước khi xe lửa khởi hành, hành khách cuối cùng lên xe phát hiện có gì đó không ổn nên đã trực tiếp gọi nhân viên phục vụ tới.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.