Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Khương Ti Chử Tửu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 175
Chương 175
Tạ Tiểu Ngọc:... A, tiếng của phụ nữ, đừng nói là Đoạn Hồng Diệp đấy nhé?
Nghiêm Dặc vừa chia đũa xong, đỏ mặt nói: "Đã nói xong rồi, ông ngoại nói nên càng sớm càng tốt, định là hai mươi sáu tháng chạp sang năm." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tạ Tiểu Ngọc cũng tò mò, ngoài sân sau có cái gì vậy?
Chẳng trách ba đứa trẻ chơi như điên, chẳng thiết ăn cơm. Cô kéo Cá Nhỏ từ dưới chiến hào lên: "Ăn cơm xong rồi lại chơi."
Mạnh Cảnh Niên nhíu mày lại, anh ấy từng nghe giọng nói này rồi, là Đoạn Hồng Diệp lần trước tới đơn vị gây chuyện, không ngờ cô ta còn chưa đi. Mạnh Cảnh Niên biết mục đích Đoạn Hồng Diệp tới đây, chắc chắn là muốn hỏi tung tích của Thạch Tiến Hoành từ chỗ anh, nhưng anh ấy không biết. Mà dù có biết, anh ấy cũng không thể tiết lộ cho cô ta.
Đương nhiên là Mạnh Hoài Sơn rất sẵn lòng, mùng hai cháu ngoại gái đã phải đi, ông ấy không nỡ di ra ngoài lãng phí thời gian quý báu của ông cháu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô nói: "Ông ngoại ơi, ông chưa từng được nếm thử tay nghề của cháu, chúng ta ở nhà ăn đi."
Cô đi ra ngoài sân sau gọi mấy đứa trẻ đang chơi như điên, mới biết kinh hỷ mà anh họ Cảnh Niên tặng cho ba đứa trẻ là gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tạ Tiểu Ngọc không muốn đi ra ngoài ăn lắm, ở nhà nấu cơm cũng rất nhanh.
Mạnh Hoài Sơn lườm cháu trai: "Hai chúng ta ai mới là ông nội, cháu muốn làm chủ gia đình hả, chờ ông c·h·ế·t rồi hãy nói!"
Mạnh Cảnh Niên:...
Như vậy cũng quá nhanh.
Người tới đúng là Đoạn Hồng Diệp, hôm nay cô ta vốn định đi tìm lãnh đạo trực tiếp của Thạch Đầu, bên đơn vị nói Phó đoàn trưởng Mạnh xin nghỉ phép, vì vậy cô ta hỏi thăm địa chỉ, tìm tới tận nhà Phó đoàn trưởng Mạnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mạnh Cảnh Niên sắp buồn muốn c·h·ế·t đi được, đúng lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa " Âm ầm": "Phó đoàn trưởng Mạnh, tôi biết anh đang ở nhà, anh mở cửa ra đi... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tạ Tiểu Ngọc xoa tay hầm hè, cả tháng nay cô chưa từng gặp ai cực phẩm như vậy đâu.
"Vâng ạ." Tinh Tinh tò mò muốn c·h·ế·t đi được, chờ ba đứa bé đi ra ngoài sân sau, kinh hỷ hét ầm lên.
Mạnh Cảnh Niên trợn mắt nhìn anh: "Cậu biết nấu cơm à, ngồi xuống, kể lại tình hình trong nhà cậu cho ông ngoại Tiểu Ngọc nghe đi."
Có chuyện gì vậy, sao đã nói xong rồi, anh ấy mới chỉ làm một bữa cơm, ông nội đã gả em gái ra ngoài, thời gian một bữa cơm...
Mạnh Cảnh Niên quán xuyến việc nhà ngay từ khi còn nhỏ, Tạ Tiểu Ngọc cũng là người nhanh nhẹn, chưa đầy một tiếng hai anh em họ bưng bảy tám món di lên.
Anh ấy lại nói với Tỉnh Tinh: "Chờ sắp xếp xong hành lý, em cùng các anh đi ra ngoài sân sau chơi nhé, anh họ đã chuẩn bị kinh hỷ cho các em, đều để ở sân sau đấy."
Nghĩ hồi còn ở thôn Thanh Sơn, ngày nào cô cũng phải đấu trí so dũng khí với bác dâu cả cực phẩm của mình, tính ra đuổi Đoạn Hồng Diệp chưa hắc hóa tâm lý méo mó là chuyện khá đơn giản....
Chờ đến khi mọi người cùng ngồi bên bàn ăn, Mạnh Cảnh Niên mới nói với Nghiêm Dặc và Tạ Tiểu Ngọc: "Được rồi, chúng ta nói về ngày cưới của các em đi."
Anh ấy vừa bắt đầu nghỉ phép, giờ không muốn bị chính ủy gọi về giáo huấn đâu.
Mạnh Cảnh Niên cố kiên nhẫn hỏi: "Cháu có thể đưa ra ý kiến không?"
Anh ấy cải tạo sân sau nhà mình thành khu vui chơi dành cho trẻ em phiên bản thu nhỏ, dùng chiếc lốp xe bỏ đi làm thành cây cầu treo, xếp các mỏm đá thành pháo đài nhỏ, một chiến hào nhỏ để các bạn nhỏ chơi trốn tìm trong sân nhà mình.
Vì vậy, anh ấy nói đại khái tình hình cho bọn họ biết, muốn Tạ Tiểu Ngọc đi ra ngoài, giúp anh ấy thuyết phục Đoạn Hồng Diệp.
Nghiêm Dặc vốn kiệm lời, vội vàng đứng dậy nói muốn hỗ trợ Tạ Tiểu Ngọc nấu cơm.
Mạnh Hoài Sơn nói: "Bây giờ đã là mấy giờ rồi, đi tiệm cơm nhà nước ăn đi."
Đừng nhìn bọn họ nói là sang năm, hôm nay đã là hai mươi tám tháng chạp, chưa đầy hai ngày nữa là ba mươi tháng chạp, tính đi tính lại cũng chỉ hơn ba trăm sáu mươi ngày nữa thôi.
Nghiêm Dặc đành phải ngồi lại xuống.
Nhưng anh ấy không phải là người khéo ăn nói, đi ra ngoài cũng chỉ biết phê bình người ta, nếu bị lãnh đạo quân khu biết được anh chẳng những không an ủi người thân của cấp dưới mất tích, còn mắng đối phương khóc, chắc chắn anh ấy sẽ bị kiểm điểm.
Ông cụ Mạnh đã mong chờ rất lâu, mặc kệ là cháu ngoại, hay cháu rể, ông ấy đều thích, thằng nhóc ngốc này không nhanh mồm cho lắm, với cái tính cách cầm gậy đập cũng không thể đánh ra được cục rắm nào của anh, chắc phải tám mười năm nữa mới lấy được vợ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.