Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Thư Thư Thư
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 213
Sở Chính Vũ nhét túi giấy vào tay cô: “Nhận đi, tôi không thích thiếu đồ người khác.”
Kết quả không hề ngờ được, tình cờ không vượt qua lần thứ ba, lần xấu hổ này lại tự mình tới cửa vào hôm sau. Khi đó vừa lúc là nghỉ giữa hai tiết, lớp trưởng Châu Tùng Dân đứng ở cửa kêu một câu: “Ninh Hương, có người tìm.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ninh Hương hiểu rồi, cậu ấy là đến trả kẹo.
Mấy người Trương Phương nghĩ lại thấy cũng đúng, bất quá bọn họ vẫn cảm thấy rất xấu hổ. Nhưng sau khi đeo cặp sách đến phòng tự học ngồi xuống nghiêm túc đọc sách làm bài thì cũng không nghĩ đến chuyện xấu hổ đến mức muốn chui vào hang chuột này nữa.
Không gặp mặt còn tốt, gặp nhau thế này thì vô cùng ngượng ngùng. Ninh Hương cũng không biết có phải là cậu ấy đến tìm cô hay không, sau khi ra cửa liền đứng tại chỗ không động, lại quay đầu nhìn hai bên một chút xem còn có người khác hay không, cũng không lên tiếng chào hỏi cậu ấy.
Bạn cùng phòng nghe cậu ấy nói như vậy, nhịn không được lại là một trận cười vang.
Kết quả ra ngoài phòng học không nhìn thấy Lâm Kiến Đông mà là thấy Sở Chính Vũ hôm qua gây qua hai lần ngượng ngùng với cô.
Ninh Hương vừa rồi cũng xấu hổ muốn chui xuống đất, lúc này ngược lại là bình tĩnh, cô hắng giọng một cái đáp: “Mặc kệ, dù sao không phải chung khoa, sau này cũng sẽ không gặp lại.”
Loại chuyện tình cờ này, còn có thể vượt qua ba lần?
Cô không đưa tay nhận, chỉ nhìn Sở Chính Vũ khách sáo nói: “Chỉ một viên, không cần trả lại.”
Ninh Hương và mấy người Trương Phương rời căn tin, chỉ cảm thấy xấu hổ đến tê cả da đầu, mặt mũi nóng ran. Trương Phương vừa dùng tay quạt mặt cho giải nhiệt, vừa nói với Ninh Hương: “Mẹ của tôi ơi, đây cũng quá gần đó, lời chúng ta nói hẳn là đều bị cậu ấy nghe thấy rồi.”
Đời này Ninh Hương đã rất lạc quan, loại chuyện nhỏ nhặt này sẽ không suy nghĩ nhiều, cô một mình về ký túc xá trước, thêu thùa hai tiếng rưỡi rồi tranh thủ chút thời gian đi tắm rửa, sau đó lại ôm sách đi đến phòng tự học. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau khi bạn bè trong lớp thân nhau thì đều biết cô có một người bạn thơ ấu cùng thôn đang học ngành kiến trúc, đây không phải chuyện lạ gì. Vì vậy Ninh Hương đáp với Châu Tùng Dân một tiếng rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Nghe thấy thế, Ninh Hương bất quá chỉ cho rằng là Lâm Kiến Đông tìm cô. Từ khi cô khai giảng đến nay lả một tháng, quen biết với người khác khoa không nhiều, người sẽ đến lớp cô nhờ người tìm cô cũng chỉ có một mình Lâm Kiến Đông, hơn nữa cũng rất ít khi.
Ninh Hương ra ngoài, lúc nhìn thấy cậu ấy thì hơi sửng sốt, bất giác nhớ lại hai khoảnh khắc xấu hổ hôm qua. Một lần là Sở Chính Vũ quỳ gối trước mặt cô và chạm phải ánh mắt cô trên xe buýt, một lần là cô cười xong quay đầu lại thì chạm mắt với Sở Chính Vũ ở căn tin.
Bất quá cô cũng ổn định lại, không để cho mình lộ ra quá mức xấu hổ và mất tự nhiên, cô nâng khóe miệng, cưỡng ép cười rồi lên tiếng chào hỏi Sở Chính Vũ một cách thân thiện mà khách sao: “Thật khéo, lại gặp mặt rồi…”
Một bàn người bên phía Ninh Hương vừa đeo cặp sách cầm khay cơm rời đi, mấy người bên bàn Sở Chính Vũ lại cười nghiêng ngả, mấy người bạn cùng phòng vừa cười vừa truy hỏi xem Sở Chính Vũ rốt cuộc đã làm gì trên xe buýt.
Xấu hổ đến mức muốn độn thổ, Ninh Hương chào hỏi xong cũng không nhiều lời với cậu ấy, vội xoay đầu lại, chỉ cảm thấy toàn bộ da đầu đều tê rần. Xoay đầu lại cũng không tiện nói thêm gì, cô lại điên cuồng đưa mắt với mấy bạn cùng phòng, sau đó cùng bọn Trương Phương nhanh chóng ăn xong cơm rồi đeo cặp sách rời đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sở Chính Vũ hôm nay không mặc áo thuỷ thủ mà là mặc áo sơ mi trắng, vạt áo nhét vào trong lưng quần quân trang bởi vì dáng người trông khá cường tráng nên bất kể mặc thế nào cũng trông rất có tinh thần, rất không tồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sở Chính Vũ cũng cười rất giả: “Đúng là rất khéo.”
Chương 213
***
Ba phút trước vừa mới gặp đấy.
“...”
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Chính Vũ liếc bọn họ một cái, tổng kết đơn giản mà nói: “Không có gì, quỳ xuống xin người ta một viên kẹo lê.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sở Chính Vũ cũng không lên tiếng chào hỏi cô mà chỉ trực tiếp đi tới trước mặt cô, đưa túi giấy cầm tring tay đến trước mặt cô, nói: “Không có người khác, chính là tôi tìm cô, kẹo lê, trả lại cho cô.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.