Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
Thư Thư Thư
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 123
Ninh Hương đúng là không chú ý nghe ngóng về việc này, lắc lắc đầu nói: “Không biết.”
Chương 123
Lâm Kiến Đông cười cười, cũng không khách khí với cô: “Được, vậy anh chờ.”
Lưu Doanh đứng tại chỗ, nhìn Ninh Hương như vậy mà quay người nên lập tức có chút khó chịu. Vốn dĩ vừa rồi lúc nhìn thấy Ninh Hương ở khoảng cách xa, nội tâm cô ta đã có chút cảm giác không thích, bởi vì cô ta không nghĩ được dáng vẻ Ninh Hương lại xinh đẹp như vậy.
Cô ta nhìn cô gái này sửng sốt một hồi lâu, trong lòng nhắc mãi —— Đây chính là A Hương?
A, là Lưu Doanh kia à...
Ninh Hương để bà ấy ngồi nghỉ ngơi không cắt nữa, còn mình đi lên phía trước tiếp tục tìm lúa mạch. Đi chưa được mấy bước, Vương Lệ Trân ở phía sau dắt cuống họng kêu lên: “A Hương à, bà lập tức sẽ nghỉ ngơi xong.”
Người này đang ở bên bờ sông nổi giận đùng đùng mà cắt cỏ dại, nghe thấy tiếng hô này thì vô ý thức quay đầu lại nhìn, cách không xa bên bờ sông thấy được một cô gái mặc áo khoác sọc, trong tay cầm lưỡi liềm.
Cô gái này mặt như hoa đào trong sương đầu mùa xuân, ngón tay cầm lưỡi liềm vừa trắng vừa dài lại vừa mịn, khuôn mặt xinh xắn ngũ quan tinh xảo, hai b.í.m tóc đen nhánh rũ xuống trước ngực, tựa như người con gái Giang Nam bước ra từ trong bức vẽ nào đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ninh Hương lại đứng đấy hàn huyên vài câu với anh, sau đó xách cái giỏ rỗng đi về thuyền của mình
Vương Lệ Trân kinh ngạc một câu: “Vậy mới là lạ, còn có người đàn ông không muốn kết hôn cưới vợ sao?”
Khi Vương Lệ Trân ở cùng Ninh Hương cũng sẽ nói xấu, lúc xách giỏ ra ngoài cắt lúa, ngẫu nhiên lại nhắc đến Lâm Kiến Đông, Vương Lệ Trân tò mò nhỏ giọng nói: “Tuổi của Kiến Đông cũng không nhỏ nhỉ, sao vẫn chưa kết hôn vậy?”
Tiết tháng ba ăn bánh thanh đoàn, đầu tháng Ninh Hương và Vương Lệ Trân có làm một ít bánh thanh đoàn, tặng cho Lâm Kiến Đông mấy cái, đến lúc hạ tuần*, lại muốn ăn thêm một ít, hai người lại đi đồng cắt lúa mạch, dự định trở về sẽ cùng nhau làm một nồi.
Ninh Hương cười cười: “Đương nhiên là có, đều giữ lại ở đó rồi, có cơ hội đem đến cùng nhau thỉnh giáo.”
Ninh Hương lập tức không có hứng thú với cô ta, chỉ khách khí lễ phép cười một cái liền quay người chuẩn bị rời đi.
Ninh Hương tìm được lúa mạch, ngồi xổm xuống cắt rồi đặt vào trong giỏ. Vừa mới cắt được mấy nhúm, trong tầm mắt đang cúi xuống đột nhiên xuất hiện một đôi giày vải màu đen. Giày mũi vuông, đầu giày không thêu hoa, đôi vớ ở bên trong thì là màu trắng.
Ninh Hương thấp mày cười cười, đúng vậy, vẫn còn có người đàn ông không muốn kết hôn cưới vợ sao? Trên thế giới này không có vụ làm ăn nào có lợi hơn so với cưới vợ, mướn người giúp việc còn tốn tiền mỗi tháng mà, cưới vợ có thể nói là một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
Ánh mắt từ giày vải nhìn lên, Ninh Hương liền nhìn thấy một cô gái có gương mặt lạ lẫm đang đứng trước mặt. Cô gái này trông thì lớn tuổi hơn cô một chút, dáng người cao ráo, khung người lớn, xem ra khí thế có chút mạnh.
Nói thì nhớ tới tài liệu ôn tập nên nói thêm: “Qua vài tháng nữa chờ em tích lũy đủ tiền, đến lúc đó nhất định mời anh đi thành phố Tô.” Chuyện trước đây nói bốc nói phét, dù sao cũng phải để cho nó được thực hiện.
*10 ngày cuối của tháng
Vương Lệ Trân lớn tuổi, đi đường nhiều mệt nên muốn nghỉ ngơi một lát.
Ninh Hương vẫn quay đầu lại nói với bà ấy: “Bà cứ đợi cháu quay về đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vốn dĩ trước khi gặp Ninh Hương, cô ta không thèm để ý việc này, bởi vì Giang Kiến Hải không thích Ninh Hương, cho nên cô ta cũng chưa từng nghĩ dáng vẻ Ninh Hương là như thế nào. Nhưng bây giờ nhìn thấy dung mạo Ninh Hương như thế này, trong lòng vô thức liền thấy khó chịu.
***
Cô ta đứng trước mặt Ninh Hương mà thấp mày nhìn cô, lên tiếng hỏi một câu: “A Hương? Ninh Hương?”
Cô gái mỉm cười: “Vợ Giang Kiến Hải.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau đó, một tiếng 'A Hương' này của Vương Lệ Trân lướt qua cây cỏ, nước sông, ụ đất mà truyền đến tai một người khác.
Nhất là lúc cô ta và Giang Kiến Hải cãi nhau, Giang Kiến Hải cơ hồ mỗi lần đều so sánh cô ta với Ninh Hương, nói cô ta không bằng đầu ngón tay của Ninh Hương, nói Ninh Hương tốt chỗ này chỗ kia chỗ nọ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ninh Hương nghĩ nghĩ: “Vậy có thể là chính anh ấy không muốn kết hôn.”
*** (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vân Mộng Hạ Vũ
Vương Lệ Trân vẫn nghi hoặc: “Nhà nó tuy nghèo một chút nhưng dáng dấp Kiến Đông cũng được, cũng có văn hóa có bản lĩnh biết làm việc, tốt xấu gì cũng là đội trưởng đội sản xuất mà, hơn nữa mấy ông lão trong đội đều phục nó, không đến mức tìm không được vợ chứ?”
Lâm Kiến Đông lớn hơn cô hai tuổi, năm nay đã hai mươi hai, nói ra thì ở nông thôn đúng thật là không còn nhỏ.
Ninh Hương không biết rốt cuộc Lâm Kiến Đông nghĩ như thế nào, cũng không quan tâm chuyện của người ta, tùy ý chuyện phiếm với Vương Lệ Trân vài câu thì không nói đến chuyện của anh nữa. Hai người đi đến chỗ cỏ dại trên đồng mà tìm lúa mạch, cắt một nhúm thì bỏ vào giỏ một nhúm.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.