Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 88: Chu Cảnh Diên Âm Áp
Cô ta không chú ý tình hình xung quanh, chỉ nhìn Ngưu Lan Hoa đánh cô ta.
"Đây... Đây không phải là chị Trần Ni sao?"
Ngưu Lan Hoa nổi giận đùng đùng, tìm một vòng cũng không tìm được Trần Ni.
Không biết sau này nhà ai xui xẻo tám đời mới cưới phải Trần Ni.
Rất rõ ràng mọi người đều biết, Trần vô lại em là người đáng sợ cỡ nào.
Chương 88: Chu Cảnh Diên Âm Áp (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Vì sao tát mày à? Mày làm chuyện mất mặt như vậy, bà đây không đánh c·h·ế·t mày đã tốt tính lắm rồi."
Cố nhịn mùi tanh tưởi ngồi xổm xuống, ngón trỏ đặt dưới chóp mũi Trần Ni.
"Mau đi gọi người lớn."
Nếu không phải vì không ai cần, Ngưu Lan Hoa đã sớm muốn gả Trần Ni đi, đổi lấy tiền lễ hỏi.
"Chú đội trưởng, chúng cháu phát hiện Trần Ni và Trần vô lại em nằm trên đất, hình như bọn họ đã c·h·ế·t."
Từ Kiệt không chắc chắn lắm rốt cuộc hai người đã c·h·ế·t chưa.
Còn chưa tới gần đã ngửi thấy mùi tanh, giống như mùi từ nhà xí tỏa ra.
Cả người Trần Ni tản ra mùi tanh tưởi, nằm trên đất không rõ sống c·h·ế·t.
Đột nhiên có tiếng ngáy truyền từ trong miệng Trần Ni ra.
Cô bé phát hiện mùi này là từ người Trần Ni truyền ra, che mũi nhỏ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đội trưởng Từ khẩn trương lo lắng lập tức đen mặt.
Một cô gái như Trần Ni, trông đã xấu thì thôi, vậy mà ngủ còn phát ra tiếng ngáy to như vậy.
"Đàn ông nhà ai mắt mù như vậy, không biết cô nàng này đã bao nhiêu ngày không tắm rửa, quá thối."
"Trần Ni, con nhóc c·h·ế·t tiệt này, sáng sớm đã chạy đi đâu thế?"
Bảo Nhi cõng sọt đi qua.
"Mẹ, vì sao mẹ tát con?"
"Không phải là hẹn hò với người đàn ông nào đó, làm chuyện không đứng đắn đấy chứ?"
Cả người đội trưởng Từ run lên, khẩn trương nắm chặt tay bước nhanh qua.
Bảo Nhi đi phía sau mấy đứa bé, đi về phía Thanh Sơn."
Cậu bé nhìn thấy dưới người Trần vô lại em có máu, cho rằng hai người đã c·h·ế·t theo bản năng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Năm nay Từ Kiệt 12 tuổi, cậu bé là bé trai phát hiện ra Trần Ni và Trần vô lại em trước tiên.
Vừa nghe tên Trần vô lại em, mấy đứa bé cùng lùi về sau.
Sắc mặt đội trưởng Từ thay đổi, chạy còn nhanh hơn bất cứ kẻ nào.
"Ở đây còn có người nữa, là Trần vô lại em."
"Bà đây đánh c·h·ế·t con nhóc không biết xấu hổ như mày."
Đội trưởng Từ vội hỏi hai đứa bé lớn nhất.
Ngưu Lan Hoa nhào lên, tát mạnh vào mặt Trần Ni đang ngủ ngon lành. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một bé trai nghịch ngợm chạy ở đằng trước, xuyên qua cỏ dại mơ hồ thấy được ở chân núi có người nào đó đang nằm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đám người vây xem nghe thấy tiếng ngáy, đều ghét bỏ nhíu mày.
Ở chân núi, đội trưởng Từ và mấy thôn dân tới trước một bước.
Đội trưởng Từ không nhịn được nôn khan.
Phía sau đám người, Lục Thanh Nghiên đang xem náo nhiệt sửng sốt, bị tiếng ngáy của Trần Ni dọa sợ.
Trần Ni bị Ngưu Lan Hoa tát tỉnh, che má sưng đỏ nhảy dựng khỏi đất.
Mọi người ném dụng cụ nhà nông xuống, chạy về phía núi.
"Mọi người ơi, mọi người ơi, có người c·h·ế·t."
"Một cô gái chưa kết hôn như Trần Ni, sao có thể ngủ ở dưới chân núi?"
Vừa nghe có người c·h·ế·t, không rảnh lo đi tìm người.
Vừa thấy Trần Ni nằm trên đất, trước mắt Ngưu Lan Hoa tối sầm, tức giận dâng lên trong lòng.
Ngưu Lan Hoa chạy từ phía xa tới, nghe thấy mọi người đang bàn tán về Trần Ni, vội đẩy mọi người ra.
Ngưu Lan Hoa cảm thấy mất mặt ra tay không chút lưu tình.
Người lớn đang bận rộn bên ruộng nghe thấy được, còn có thể làm gì.
Ai ui, ông trời ơi!
Sau này nên làm gì mới tốt đây?
Vừa nói tới thối, mười mấy thím đang dán sát vào nhau cùng che mũi "Trần Ni, con gái tôi làm sao vậy?"
Vừa nghe thấy giọng bé trai, mọi người đều chạy qua.
"A, đau quá!"
Lục Thanh Nghiên vừa thấy tư thế này của Ngưu Lan Hoa, vội lùi lại một bước tránh cho bị vạ lây.
Lại nhìn Trần vô lại em cách đó không xa, cũng đang nằm trên đất một lát.
"Bảo Nhi, Tiểu Kiệt, sao lại thế này?"
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ đội sản xuất số một truyền tới tiếng kêu la của đám nhỏ.
"A, đó là gì thế?"
Giống với mọi ngày, người lớn đến đồng ruộng làm việc, đứa bé cõng sọt lên núi nhặt củi, đào rau dại.
Vốn dĩ đã không gả đi được, hiện giờ còn bị nhiều người thấy được cô ta nằm trong núi suốt cả đêm, mất mặt muốn c·h·ế·t.
Ngoài cửa có động tĩnh lớn. Lục Thanh Nghiên mở cửa ra nhìn, bị mấy trăm người chạy vội qua dọa sợ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.