Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 64: Chị Không Tính Là Cứu Cẩu Đản
Chương 64: Chị Không Tính Là Cứu Cẩu Đản
"Thím, Kiều Kiều, chúc mừng!"
"Thanh Nghiên à, tự cháu tìm vị trí đi, đừng khách sáo."
"Nhớ kỹ yếu đuối không giải quyết được vấn đề gì, chỉ có học được phản kháng. Đương nhiên tiền đề phản kháng là em phải có năng lực, có đường lui."
Hôm nay nhà đại đội trưởng rất náo nhiệt, dù sao cũng là nhà đại đội trưởng làm tiệc rượu.
"Khi phản kháng phải học được lợi dụng mọi thứ có thể lợi dụng, tóm lại là làm bất cứ chuyện gì phải dùng đầu óc biết không?"
"Hương vị thực sự không tệ." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Đồng chí Lục, tới sớm như vậy à?"
Đa số mọi người chỉ đưa 5 xu 1 hào, trong nhà nghèo khó chỉ đưa hai quả trứng gà hay bắp cải thảo là được.
"Ừm, cũng không hẳn vậy. Bọn họ quá đáng ghét, chị không thích, cho nên mới cho chút giáo huấn nho nhỏ."
Thím Đường là vợ của lão tam Ngô gia tên Đường Quyên, cũng là mẹ của Ngô Tiểu Anh.
Lục Thanh Nghiên tiến lên đưa rổ, trong rổ có 5 quả trứng gà và 5 hào.
Hai người ngồi bên trái bên phải Lục Thanh Nghiên là thím Tề, thím Bạch, bên cạnh thím Bạch là thím Đường.
Bảo Nhi vui vẻ cắn một miếng đào, Lục Thanh Nghiên ở bên cạnh cô bé cầm một quả nhấm nháp:
Bốn phía các góc đầy mấy thím, lặng lẽ nói chuyện nhà.
"Đó chỉ là bể ngoài thôi, còn nhớ viên kẹo chị cho Cẩu Đản ăn lần Bảo Nhi vừa nghe thấy thế, lập tức hiểu rõ: "Chị là vì em sao?"
"Chị, chị đã về rồi!"
Lục Thanh Nghiên rót một cốc nước đưa cho Bảo Nhi.
Trước đây quả đào cô bé hái đều bị Cẩu Đản đoạt đi, hiện giờ cô bé không muốn cho Cẩu Đản ăn, chỉ muốn cho chị gái ăn.
Ở cửa và sân đầy bàn ghế gỗ, bàn ghế này đa số là mượn người trong thôn.
Hai ngày này không ở nhà, trong nhà có nhiều tro bụi, Lục Thanh Nghiên chấp nhận số mệnh cầm chổi quét dọn.
"Đúng vậy, thím Tề, thím Bạch, thím Đường."
"Chị không tính là cứu Cẩu Đản." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bảo Nhi ngoan ngoãn gật đầu, lại cẩn thận hỏi Lục Thanh Nghiên: "Vừa rồi Tiểu Lệ nói cho em chị cứu Cẩu Đản, có phải không ạ?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong đội có không ít người tới, nhà da mặt mỏng chỉ có một hai người tới, da mặt dày thì dẫn theo cả nhà tới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngày diễn ra tiệc đầy tháng của con trai Từ Kiểu Kiều, Lục Thanh Nghiên xách theo giỏ tre ra cửa.
Bảo Nhi mồ hôi đầy đầu chạy từ ngoài đến.
Lục Thanh Nghiên dùng bát đựng quả đào dại, rồi đi đến bên giếng rửa sạch.
Thấy Lục Thanh Nghiên thích, Bảo Nhỉ cười tủm tỉm lắc lư đầu: "Vậy lần sau Bảo Nhi lại đi hái."
Lâm Hồng Hoa và đội trưởng Từ ở cửa tiếp đón khách tới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lục Thanh Nghiên chào hỏi.
Lục Thanh Nghiên tới đại đội Thịnh Dương đã gần một tháng, dù ít dù nhiều cũng biết tình hình của mấy thím trong thôn.
Đường Quyên là bà mối nổi tiếng trong đội, coi như là bà mối đứng đầu trong làng trên xóm dưới.
"Nghỉ ngơi một lát đi, chị đi rửa sạch đào sau đó chúng ta ăn cùng nhau."
"Đào này nhìn có vẻ nhỏ, nhưng rất ngọt."
Bảo Nhi cái hiểu cái không gật đầu, lại kiên định sau này phải học được phản kháng.
"Được, nhưng mà đi lên núi phải chú ý một chút, đừng đi sâu vào trong núi."
Vì tham gia yến tiệc, hôm nay mọi người ăn mặc sạch sẽ ngăn nắp hơn ngày xưa, trên mặt tràn ngập tươi cười.
Lục Thanh Nghiên cười nói, sau đó tìm bàn gỗ hơi chếch ngồi xuống. trong đám người.
Tưởng Thúy ở phòng bếp giúp đỡ, hai anh em Từ Vĩ Nghiệp thì dẫn theo những người khác trong đội giúp xếp ghế.
Lục Thanh Nghiên nhướng mày cười: "Chị là vì 20 tệ mới cứu Cẩu Đản, hơn nữa chị không cứu Cẩu Đản, qua một thời gian Cẩu Đản sẽ không sao, cho nên..."
"Bảo Nhi biết rồi ạ, Bảo Nhi rất cẩn thận."
"Hả? Không phải Tiểu Lệ nói Cẩu Đản sắp mất mạng ư?"
Đây là lần đầu tiên Lục Thanh Nghiên tham gia yến tiệc ở nông thôn, đặc biệt còn là yến tiệc vào thập niên 70.
Cô bé rất cảm động, rất vui vẻ, ước gì có thể tiến lên ôm lấy Lục Thanh Nghiên.
Quà này nhìn có vẻ keo kiệt, nhưng đã là quà rất dày ở niên đại này.
Sờ đầu Bảo Nhi, Lục Thanh Nghiên nhẹ giọng nói.
Nhìn thấy Lục Thanh Nghiên, vội lấy quả đào dại hái được trên núi trong sọt của mình ra đưa cho Lục Thanh Nghiên.
Mấy thím ngồi xuống bên cạnh Lục Thanh Nghiên, cười chào hỏi.
Tiểu Lệ là người bạn duy nhất của Bảo Nhi, tuổi xấp xỉ cô bé.
Bảo Nhi cười với cô, uống một ngụm.
"Thím, thím cứ bận việc đi, không cần để ý tới cháu đâu."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.