Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 385: Để Thanh Nghiên Đi Đi
"Thực ra cháu cũng muốn đi tra một chút phía sau Trịnh Tùng Đào có người hay không, có lẽ người nọ có liên quan tới cụ cháu."
Nên giấu vẫn phải giấu giếm, có một số bí mật mình biết là được.
Vẻ mặt Tống Kỳ hoảng sợ, không đợi anh ta nói gì, miệng đã bị nhét thuốc viên màu đen.
Người nọ đối phó Lục gia nhiều năm, vẫn luôn che giấu rất kỹ, đúng là không có khả năng dễ bị lộ như vậy.
Tống Kỳ rất sợ, nỗ lực xin tha.
Lục Thanh Nghiên ngồi xổm xuống, lạnh lùng nhìn Tống Kỳ trên đất.
"Đúng vậy, ông cũng nghĩ giống với cháu." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lục Vân Chương gật đầu tán thành lời Lục Thanh Nghiên nói, lộ ra ánh mắt tán thưởng với cô.
Trịnh Tùng Đào và ông ấy là bạn tốt nhiều năm, lần này trước khi rời đi, Trịnh Tùng Đào còn tới gặp ông ấy, còn đảm bảo với ông ấy sẽ giúp ông ấy đều tra xem người tố cáo ông ấy là ai. Kết quả, lại là ông ta?
"Không phải."
Người nào cũng không biết người trốn ở chỗ tối ở đâu, có phải vẫn luôn ở tỉnh thành đợi bọn họ hay không.
Lục Vân Chương gật đầu chắc chắn, nghiêm túc phân tích.
"Cứu tôi, tôi không muốn c·h·ế·t."
Tống Kỳ đâu dám không nghe, liên tục gật đầu.
Lục Chí Hòa có thể cảm nhận được trái tim đau đớn như bị dao đâm.
Lục Thanh Nghiên đứng một bên, lạnh nhạt mở miệng.
"Chỉ sợ chuyện này chỉ có thể để cháu đi làm, chúng ta không thể để người vẫn luôn thương tổn chúng ta ở bên ngoài tiêu dao được."
"Chuyện ngày hôm nay, chúng tôi không hi vọng dượng anh biết, nếu anh làm theo lời chúng tôi nói, tôi có thể đảm bảo anh sẽ không xảy ra chuyện."
Lục Thanh Nghiên nhẹ giọng mở miệng, nhìn về phía hai người đang phẫn nộ.
"Để Thanh Nghiên đi đi."
"Người nọ khôn khéo lợi hại hơn chúng ta nghĩ nhiều, tuyệt đối không dễ bị lộ như vậy."
Lục Chí Hòa vẫn không đồng ý, ông ấy lo lắng Lục Thanh Nghiên sẽ xảy ra chuyện.
Chương 385: Để Thanh Nghiên Đi Đi
Lục Vân Chương than nhẹ, tình cảnh của bọn họ hiện giờ đúng là rất gian nan, không làm được gì, cho dù biết bộ mặt thật của Trịnh Tùng Đào, cũng tạm thời không thể đối phó ông ta.
"Ông nội, bác trai, chuyện này cứ giao cho cháu đi."
Đôi mắt của Lục Chí Hòa ửng đỏ, nghiến chặt răng nói.
"Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì đây?"
"Không được!"
"Có khả năng Trịnh Tùng Đào có liên quan với người nọ, cho dù không có liên quan, cũng có liên hệ."
Cha con Lục Vân Chương không chút nghĩ ngợi phản đối, kiên quyết không cho Lục Thanh Nghiên nhúng tay vào.
Lục Chí Hòa từng suy đoán người tố cáo ông ấy là ai, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới là Trịnh Tùng Đào.
"Cha, Trịnh Tùng Đào có phải là người đứng phía sau hay không?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Cha..."
"Tôi nghe, tôi đảm bảo sẽ không nói ra ngoài."
"Thanh Nghiên nói đúng, chuyện này cha con chúng ta chỉ có thể giao cho con bé."
Trước mắt tuy Lục Vân Chương là người thân của cô, nhưng có một số việc cô không thể không kiêng kỵ nói ra.
Lục Chí Hòa bóp chặt yết hầu của Tống Kỳ, khiến anh ta phải nuốt xuống.
"Bây giờ chúng ta ở đây không làm được gì, chẳng lẽ để mặc ông ta tiêu dao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lục Thanh Nghiên nhẹ giọng uy h**p, Tống Kỳ sợ tới mức cả người run rẩy, không ngừng bày tỏ đã biết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mới nuốt xuống không lâu, Tống Kỳ lập tức cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đầu đau đớn, đau đến mức anh ta muốn lăn lộn trên đất.
Tống Kỳ được bọn họ thả chạy, trong phòng chỉ còn lại ba người.
Lục Thanh Nghiên đưa một hộp thuốc viên cho Lục Chí Hòa, Lục Chí Hòa giơ tay nhận lấy.
Lục Vân Chương ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thanh Nghiên, thấy ánh mắt cô kiên định cuối cùng nói.
"Bác trai, nhét thuốc vào trong miệng anh ta đi."
Lục Thanh Nghiên nghĩ một lát, lúc này mới mở miệng.
"Thuốc viên này là thuốc giải tạm thời, sau này mỗi tháng anh tới chuồng bò lấy thuốc, nếu không uống, anh sẽ chậm rãi bị tra tấn đến c·h·ế·t."
Tống Kỳ vừa thấy sắc mặt Lục Chí Hòa vô cùng khó coi, sợ tới mức xin tha.
Cho nên tuyệt đối không thể để Lục Thanh Nghiên đi mạo hiểm. biết võ, còn không yếu."
Chuyện xuyên qua ly kỳ như vậy, Lục Thanh Nghiên không nói ra, cũng không thể nói.
"Đúng vậy, dượng của tôi là Trịnh Tùng Đào, các người tha cho tôi đi, tôi đã nói hết rồi."
Lục Chí Hòa không dám tin tưởng, cau mày.
Một câu của Lục Vân Chương khiến Lục Chí Hòa đang phẫn nộ bình tĩnh lại.
"Nhưng mà..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.