Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 346: Lục Thanh Nghiên Xấu Hổ
Cố Hòa Sinh đứng tại chỗ, đợi Lục Thanh Nghiên cùng đến đại đội Tây Loan.
"Đồng chí, những lời cô nói là thật ư?"
Lưu Lệ Hà lo lắng mở miệng, tối hôm qua Lục Thanh Nghiên rời đi, cô ấy lo lắng cả đêm không ngủ.
"Xin lỗi đồng chí nữ này đi."
Nhưng một người đàn ông giống như lời cô nói, không sợ nguy hiểm mới là đàn ông đích thực.
Biểu cảm của Cố Hòa Sinh vui vẻ, bốn gã đồng đội khác đều lộ ra tươi cười.
"Không sao, tôi có thể hiểu được."
Tiêu Vệ Tinh nhận được mệnh lệnh, lúc này rất lễ phép với Lục Thanh Nghiên, rời đi với cô.
Lưu Lệ Hà nhỏ giọng trả lời, sợ bị người ta biết bọn họ làm chuyện xấu.
"Anh ấy phải, cũng không phải." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sao con trai của Vương Hữu Thuận lại bị trói ở Vương gia?
"Cô muốn uống nước không?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lục Thanh Nghiên cười, đứng bên cạnh Lưu Lệ Hà: "Vương Kiến Binh đâu?"
"Cô không sao chứ?"
"Tôi họ Lục."
Sáng sớm có người gõ cửa sân, cô ấy còn tưởng là người Vương gia tìm tới cửa.
Lục Thanh Nghiên biết rõ Chu Cảnh Diên sẽ đi làm rất nhiều nhiệm vụ nguy hiểm, cũng từng ích kỷ nghĩ không cho anh di.
Cho nên có lẽ anh cũng không tính là quân nhân, nhưng sau này chuyện anh làm tuyệt đối không thua kém quân nhân.
Lục Thanh Nghiên gật đầu: "Tôi có thể dẫn các ông đi tìm ông ta." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Triệu Thăng chưa từng nói cho Chu Cảnh Diên gia nhập bộ đội, chỉ nói cần nhân tài như anh.
Kéo Tiêu Vệ Tinh, biểu cảm của Cố Hòa Sinh nghiêm túc.
Lục Thanh Nghiên không để trong lòng, cùng Cố Hòa Sinh đến đại đội Tây Loan. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Được, đồng chí Lục, tôi sẽ bảo người của tôi dẫn cô rời khỏi đây trước, đợi xác định thân phận của cô xong, lại sắp xếp chuyện kế tiếp." "Có thể." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 346: Lục Thanh Nghiên Xấu Hổ
"Đồng chí Lục, Vương Hữu Thuận và đồng bọn của ông ta bị chúng tôi thành công bắt được, đội trưởng bảo tôi đi gọi cô qua."
Tiêu Vệ Tinh cúi đầu, không dám nói nữa.
"Không biết xưng hô với cô thế nào?"
Một người đàn ông diện mạo tuấn tú nhất bên Cố Hòa Sinh mở miệng, giọng điệu có chút chỉ trích.
Cố Hòa Sinh kinh ngạc nhìn về phía Lục Thanh Nghiên, vô cùng khiếp sợ.
Ông ta đã xác định được đại khái thân phận của Vương Hữu Thuận, người tiếp xúc với ông ta chắc chắn cũng là người giống với ông ta, cần phải bắt lấy.
Tiêu Vệ Tinh tiến lên, vô cùng chân thành xin lỗi: "Đồng chí rất xin lỗi, là tôi quá nóng nảy, nói chuyện không biết đúng mực."
Lục Thanh Nghiên biết thân phận của mình đã được chứng thực, yên tâm đi theo anh ta rời đi.
"Đồng chí Lục thân nhân của cô chúng tôi đã biết được từ miệng đồng chí Lưu, vừa rồi ngại quá."
Cố Hòa Sinh ra hiệu cho Tiêu Vệ Tinh dẫn Lục Thanh Nghiên rời đi trước, bọn họ cần ở lại bắt giữ Vương Hữu Thuận và đồng bọn của ông ta.
Lục Thanh Nghiên nhìn về phía Tiêu Vệ Tinh, cũng không vì anh ta chất vấn mà không vui, ngay sau đó giải thích.
"Rời đi rồi."
Lục Thanh Nghiên lắc đầu: "Cảm ơn, không cần."
"Hửm?"
Tiêu Vệ Tinh dẫn Lục Thanh Nghiên đến chỗ bọn họ nghỉ ngơi tạm thời nhiều ngày qua, bảo cô ngồi một bên.
Lục Thanh Nghiên đi tới bên cạnh Cố Hòa Sinh: "Đội trưởng Cố, ở Lưu gia còn trói con trai của Vương Hữu Thuận, làm phiền các ông dẫn đi luôn đi"
"Không sao, có thể làm sáng tỏ thì tốt."
"Ừm."
Hiện giờ sắc trời còn chưa hoàn toàn sáng lên, ông ta cần phải mang Vương Hữu Thuận và những người khác đi trước hửng đông, tránh cho khiến những người khác hoảng sợ.
Vẻ mặt Cố Hòa Sinh nghiêm túc, nhanh chóng hỏi Lục Thanh Nghiên.
"Không sao."
"Cái gì? Sao cô có thể để ông ta rời đi?"
Bọn họ vì nhiệm vụ này đã ẩn nấp một thời gian, trước mắt chỉ biết Vương Hữu Thuận, đồng bọn của ông ta là ai tạm thời không rõ lắm.
"Nếu tôi không để ông ta rời đi đã sớm rút dây động rừng, hơn nữa tôi quen người Vương Hữu Thuận tiếp xúc, có thể dẫn các anh đi tìm ông ta."
"Được, làm phiền anh dẫn tôi qua."
Tiêu Vệ Tỉnh không nói nữa, bởi vì anh ta hiểu rõ ý của Lục Thanh Nghiên.
Kết quả vậy mà là một quân nhân tới dò hỏi thân phận của Lục Thanh Nghiên, biết nhà cô ấy cũng có quân nhân, thái độ đối với cô ấy rất tốt.
"Còn trói trong phòng củi nhà tôi."
Hai người lằng lặng chờ đợi, không biết qua bao lâu, một quân nhân mặc đồ ngụy trang chạy tới.
Tin tức Lục Thanh Nghiên mang tới, rất quan trọng đối với bọn họ.
Cầm một bình nước, Tiêu Vệ Tinh nhỏ giọng dò hỏi Lục Thanh Nghiên.
Nhìn thoáng qua đồng đội bên cạnh, Cố Hòa Sinh cảnh cáo anh ta nói chuyện nên chú ý một chút.
Lưu Lệ Hà đợi trước đường nhỏ, vừa thấy cô thì chạy như bay tới.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.