Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 284: Lên Núi Mai Phục Bắt Người 1
Tiêu Hồng Quân trầm tư mấy giây, cũng trốn đi theo, Vương Thắng và Ôn Ngôn theo sát phía sau.
Khoảng 15 phút sau, hai bóng dáng chạy từ trên Thanh Sơn xuống.
Lục Thanh Nghiên hạ giọng, ra hiệu cho mọi người im lặng. Vẻ mặt đám Tiêu Hồng Quân nghiêm túc, cùng nhìn qua.
"Chúng ta lên núi đi."
Lục Thanh Nghiên rất muốn cười, nhưng hoàn cảnh không cho phép chỉ có thể nhịn xuống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Bọn họ dừng, đã tìm được nơi."
Lục Thanh Nghiên kinh ngạc nhìn về phía anh, không dám tin Chu Cảnh Diên có thể nghe xa được như vậy.
Chương 284: Lên Núi Mai Phục Bắt Người 1
"Sao tôi không nghe thấy được?"
Nếu vừa rồi bọn họ không nghe lời Chu Cảnh Diên nói, cố chấp đi ra, đến lúc đó chắc chắn sẽ bị lộ.
Một người đàn ông nông thôn lại có tính cảnh giác như vậy, còn lợi hại hơn đám người làm công an nhiều năm như bọn họ, khiến người ta xấu hổ.
Trong bóng đêm, Chu Cảnh Diên lạnh nhạt nhìn về phía Ôn Ngôn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trịnh Lão Căn giơ đèn pin, chắc chắn là hai con trai của mình thì nhanh chóng tiến lên đón.
Trịnh Lão Căn cười to, tay cầm đèn pin hơi run: "Tốt, tốt lắm!"
Rõ ràng không thấy rõ đôi mắt đó, nhưng Ôn Ngôn có thể cảm nhận được lạnh lẽo từ trong đôi mắt của Chu Cảnh Diên, vậy mà khiến anh ta sợ hãi dễ như trở bàn tay. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Năm người đi theo dấu vết đám Trịnh Lão Căn để lại, không dám theo sát quá gần, sợ bị Trịnh Lão Căn đa nghi phát hiện.
"Tới rồi!"
Nhiệm vụ còn chưa bắt đầu, đã kết thúc, như vậy mất mặt cỡ nào!
Ôn Ngôn cầm s·ú·n·g, trầm giọng mở miệng.
Trịnh Lão Căn cảnh giác nhìn bốn phía, đám Tiêu Hồng Quân nín thở không dám nhúc nhích.
Không che giấu được kích động, Trịnh Lão Căn đi nhanh lên Thanh Sơn.
"Đợi một lát."
Chu Cảnh Diên không nói chuyện, nắm lấy tay Lục Thanh Nghiên lại tiến lên mấy bước, cuối cùng tìm một vị trí trốn đi.
Trịnh Lão Căn và hai con trai của ông ta xuất hiện một lần nữa, ba đôi mắt cảnh giác đánh giá bốn phía.
"Cảm ơn."
Vương Thắng hạ giọng, cau mày mở miệng.
"Cha, chúng con tìm được rồi ạ."
Con trai cả Trịnh Quốc Phú hưng phấn gật đầu, con trai thứ hai Trịnh Quốc Quý cũng gật đầu theo.
Phát hiện không có ai, Trịnh Lão Căn ngồi lên một tảng đá, đợi hai con trai hội hợp với ông ta.
"Cha, sao có thể có người được, là cha suy nghĩ nhiều rồi."
Chắc chắn không có ai, lúc này Trịnh Lão Căn mới dẫn hai con trai rời đi.
Cha anh ta điểm nào cũng tốt, chỉ có quá mức đa nghi, đi đến đâu cũng vậy.
"Câm miệng, cẩn thận vẫn tốt hơn."
"Ừm, không sao đâu."
Vậy mà vừa rồi anh ta không so được với Chu Cảnh Diên, chẳng trách cô chướng mắt mình!
Chu Cảnh Diên đứng dậy, Tiêu Hồng Quân gật đầu đi theo.
Chu Cảnh Diên hơi nhếch miệng cười nói: "Sẽ điên mất."
"Dừng lại!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghe lời Chu Cảnh Diên nói theo bản năng, ngồi xổm người xuống trốn lần nữa.
Tiêu Hồng Quân nhìn về phía Chu Cảnh Diên: "Vì sao phải dừng lại?"
"Xem ra bọn họ thực sự tìm sơn động kia." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chu Cảnh Diên nắm chặt tay cô, mười ngón tay đan xen.
Đợi bọn họ rời đi một lần nữa, sau lưng đám Tiêu Hồng Quân đều toát mồ hôi lạnh.
Tốn nhiều sức lực tìm kiếm như vậy, kết quả không thu hoạch được gì, chắc chắn sẽ hỏng mất.
Tuyến đường càng ngày càng quen thuộc, Lục Thanh Nghiên nắm chặt tay Chu Cảnh Diên:
"Cha, chỉ đợi cha lên núi xác định."
Ôn Ngôn đi sau mấy người, ánh mắt nhìn về phía Chu Cảnh Diên, trong lòng không khỏi sinh ra chút khó chịu.
Chu Cảnh Diên giơ tay, ngăn cản đám Tiêu Hồng Quân tiến lên.
Không chỉ Ôn Ngôn cảm nhận được, Tiêu Hồng Quân thân là tiểu đội trưởng cũng có cảm nhận tương tự.
Hình như chồng cô còn lợi hại hơn cô nghĩ nhiều, hiểu biết của cô còn quá ít.
Đám Tiêu Hồng Quân muốn đứng dậy khỏi chỗ trốn.
Ôn Ngôn không dám nhìn hai người, nắm chặt s·ú·n·g nỗ lực tập trung tỉnh thần.
Trịnh Quốc Quý cười nói với Trịnh Lão Căn.
Lục Thanh Nghiên dựa vào bên cạnh Chu Cảnh Diên, thấy anh đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía nào đó, không biết đang nhìn gì.
Chu Cảnh Diên gọi mấy người lại, tầm mắt nhìn về phía Trịnh Lão Căn rời đi: "Đợi thêm một lát."
"Bọn họ đã rời đi, chúng ta lại không theo sau, sẽ mất dấu bọn họ."
Lỗ tai của Chu Cảnh Diên hơi nhúc nhích, chắc chắn tin tức mình nghe được.
"Có tìm được không?"
"Không cần cảm ơn, nhanh chóng đuổi theo đi."
"Anh nói xem nếu bọn họ phát hiện bên trong không có gì, sẽ thế nào?" Lục Thanh Nghiên sinh ra chút tâm tư xấu xa, tiến lên nhỏ giọng nói bên tai anh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.