Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 266: Có Lẽ Là Có Nguyên Nhân Gì Đó
Phía sau, hơn mười thôn dân của đại đội có biểu cảm khác nhau, hai mặt nhìn nhau không biết nên nói gì.
"Tôi không có, tôi có đánh răng."
Giọng nói bén nhọn của Trần Ni có chút phẫn nộ, cô ta nâng tay lên run rẩy chỉ vào Lục Thanh Nghiên và Chu Cảnh Diên. còn dám tát mình?
Cô ta không rõ, đã đến nước này vì sao Lục Thanh Nghiên không hoảng loạn, trái lại vô cùng trấn định. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Ni che gương mặt bị tát sưng lên, có máu từ khóe miệng cô ta chảy ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ánh mắt lạnh nhạt của Lục Thanh Nghiên nhìn về phía Trần Ni, nhìn ra được không có ý tốt trong mắt cô ta.
"Cô dẫn theo nhiều người tới nhà tôi như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì?"
Trong lòng Lý Tố Hoa hơi sốt ruột, thầm than sao hai người trẻ tuổi chưa kết hôn đã ở cùng nhau rồi?
Trịnh Quốc Vũ đứng bên cạnh cô ta, ánh mắt châm chọc nhìn về phía Chu Cảnh Diên.
Anh ta không thích Trần Ni giống y như người đàn bà đanh đá chửi đổng lên, hứng thú đối với cô ta giảm đi hơn nửa.
Trên mặt Trần Ni không che giấu được ác ý, mừng rỡ đến mức cơ thể run nhè nhẹ.
Tối muộn như vậy một người đàn ông xuất hiện ở nhà một đồng chí nữ chưa lập gia đình, nói không xảy ra chuyện gì không ai tin. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Bác gái Lý, đâu có nguyên nhân gì? Lục Thanh Nghiên và Chu Cảnh Diên chưa lập gia đình đã ở cùng nhau, cần phải phê bình trừng phạt."
Trần Ni hừ lạnh một tiếng:
Biểu cảm của Lý Tố Hoa hơi cứng đờ, nói chuyện thay Chu Cảnh Diên và Lục Thanh Nghiên: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lựa chọn một người nhà quê, anh ta muốn nhìn xem lát nữa hai người giảo biện kiểu gì.
Cho dù hai người là đối tượng, ở niên đại nghiêm khắc như vậy vẫn sẽ bị lên án.
Trịnh Quốc Vũ tránh ra một bước, trong mắt có chán ghét.
Chương 266: Có Lẽ Là Có Nguyên Nhân Gì Đó
Ngô Tiểu Anh cau mày, không rõ vì sao Trần Ni có địch ý với Lục Thanh Nghiên lớn như vậy.
"Trần Ni, cháu nói linh tỉnh gì thế?"
"Có lẽ là có nguyên nhân gì đó, đều đừng suy nghĩ linh tinh."
"Tát cô thì sao, miệng thật thối, có phải mỗi ngày không đánh răng hay không?"
"Đánh răng còn thối như vậy, xem ra là dạ dày của cô không tốt, nên đến bệnh viện khám xem, lại đi khám xem có phải mắc bệnh đau mắt hay không."
Nhìn thấy Chu Cảnh Diên, Trần Ni cố nén kích động: "Chu Cảnh Diên, muộn như vậy sao anh còn ở nhà Thanh Nghiên?"
"Lục Thanh Nghiên, tốt xấu gì cô cũng là đồng chí nữ, chẳng lẽ cô không biết danh dự của đồng chí nữ quan trọng cỡ nào à? Bây giờ cô và Chu Cảnh Diên như vậy, là người phụ nữ hư hỏng."
Người này quá xấu xa, trước đây thích bắt nạt cô bé, bây giờ lại muốn bắt nạt chị Thanh Nghiên, quá xấu xa!
Chu Cảnh Diên nắm lấy tay cô, đau lòng nhìn: "Loại người này sau này để anh xử lý, em đâu cần tự mình ra tay."
Giọng nói của Từ Ngọc Mai truyền tới, đứng bên cạnh chồng Vương Thiết Ngưu, châm chọc mỉa mai.
"Chị nói lung tung, chị mới là người phụ nữ hư hỏng."
Trần Ni cười lạnh lùng, tiếp tục mở miệng.
"Tiểu Ni, cháu nói hơi quá rồi."
"Hai người đánh tôi?"
"Tôi là tới bắt ăn trộm, đâu biết thấy Chu Cảnh Diên ở nhà cô."
"Chuyện này còn cần ai nói sao? Mọi người đều thấy!"
Người phụ nữ Trần Ni này đúng là theo dõi cô, xem ra lúc trước cô vẫn quá nhân từ đối với cô ta.
Tiếng tát thanh thúy quanh quẩn ở ban đêm, Lục Thanh Nghiên giơ tay tát mạnh Trần Ni một cái.
Sau khi nói xong, anh lạnh lùng âm hiểm nhìn Trần Ni, giơ tay tát Trần Ni một cái nữa.
Nghe thấy giọng cô Chu Cảnh Diên tránh sang một bên, đứng cùng một chỗ với Lục Thanh Nghiên.
Cô ta muốn giải thích với Trịnh Quốc Vũ, nhưng e ngại hiện giờ có quá nhiều người, chỉ có thể từ bỏ.
Tiếng nôn khan truyền tới, Trịnh Quốc Vũ che miệng mình lại chạy sang một bân.
Trần Ni che miệng lại theo bản năng, sợ bị người ta ngửi được vị thối trong miệng mình.
"Cháu biết các bác có quan hệ tốt với Lục Thanh Nghiên, nhưng cô ta là người phụ nữ hư hỏng, sự thật bày ra ngay trước mắt, người nào cũng không giảo biện được."
Lục Thanh Nghiên cười lạnh lùng, giọng nói có chút ý lạnh.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền từ xa tới gần, giọng nói dịu dàng của Lục Thanh Nghiên truyền tới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ai nói với cô, chúng tôi chưa lập gia đình đã ở bên nhau?"
"oẹt"
Bảo Nhi tức tới mức đỏ mặt, ước gì có thể xông lên đánh Trần Ni.
"Trần Ni thực sự không đánh răng."
Lý Tố Hoa không nghe tiếp được nữa, Trương Quế Hương ở bên cạnh cũng quát lớn.
Trần Ni tràn ngập tự tin, giọng nói rất to.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.