Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 254: Em Chỉ Nhớ Anh Mà Thôi
Chu Cảnh Diên mặc áo ba lỗ màu xanh quân đội đi vào, khi thấy đôi mắt ửng đỏ của Lục Thanh Nghiên thì vẻ mặt nghiêm trọng.
Chu Cảnh Diên nhìn thẳng vào mắt cô, lộ ra tươi cười.
Thẩm Nguyệt nhìn hai người với vẻ hâm mộ, im lặng chúc phúc trong lòng.
"Hai người tới làm gì?"
Lục Thanh Nghiên dặn dò Thẩm Lâm và Thẩm Nguyệt.
"Chu Cảnh Diên, chạng vạng ngày mai tới nhà em."
Không đợi anh nói gì nữa, Lục Thanh Nghiên nhanh chóng đóng cửa sân lại.
Chu Cảnh Diên nhíu chặt mày, khàn giọng hỏi cô.
Thẩm Lâm ngửi được mùi thơm trong túi truyền tới, không nhịn được nếm thử một miếng: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Vì sao lại khóc?"
"Sao lại khóc? Ai chọc em?"
"Chu Cảnh Diên không nói chuyện, ngoan ngoãn đi đến nhà chính, rất nhanh đã lấy hai túi ra, bên trong mỗi túi đựng 2. 5 cân thịt khô.
Thẩm Nguyệt quay lưng về phía mấy người trước tiên, kéo Thẩm Lâm nhìn lén tránh đi.
Lục Thanh Nghiên gật đầu, không nói gì nữa.
Chương 254: Em Chỉ Nhớ Anh Mà Thôi
Thẩm Lâm và Thẩm Nguyệt nhận lấy, hai người kinh ngạc mở miệng.
Lục Thanh Nghiên buông Chu Cảnh Diên ra, gương mặt ửng đỏ.
Thấy Thẩm Lâm thích, Lục Thanh Nghiên cười nói: "Nhưng mà không phải tôi làm, là anh Diên của anh làm."
Lục Thanh Nghiên chưa bao giờ làm bánh kem, cô đến phòng làm việc trong không gian tìm một quyển thực đơn làm bánh ngọt.
"Anh đi lấy thịt khô trong tủ, lấy hai túi ra đây."
Chỗ cổng lớn, Thẩm Lâm xấu hổ nói, che đôi mắt mình lại, nhưng vẫn nhìn lén hai người qua khe hở ngón tay.
"Nhiều như vậy ư? Chị dâu, chị không để lại một ít ư2"
Lục Thanh Nghiên lắc đầu, không nói một câu.
Lục Thanh Nghiên nghiêm túc nhìn anh, bởi vì khóc cho nên đôi mắt càng thêm thủy nhuiân. Ảnh ngược trong mắt là bóng dáng anh, trong mắt đều là anh.
Thẩm Nguyệt thở dài một hơi, xoay người rời đi.
Bước nhanh tới trước, anh giơ tay lên, lòng bàn tay chạm lên khóe mắt của Lục Thanh Nghiên, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.
Thẩm Lâm cảm thấv anh Diên của anh †a c©ó thể tìm đước Luc Thanh Nghiên, nhất định là đời trước làm vô số chuyện tốt, mới có thể may mắn như vậy.
Hai người dùng sức gật đầu, ôm chặt túi trong lòng.
Chu Cảnh Diên sửng sốt, ngay sau đó nhíu mày, đôi tay ôm lấy cô.
"Có phải em đi nhầm đường hay không?"
"Có hai khẩu vị, một loại cay một loại ngũ vị hương, trở về hai người cứ từ từ ăn."
Lục Thanh Nghiên gật đầu, cười dẫn Thẩm Lâm và Thẩm Nguyệt vào cửa.
Người Chu gia ác độc cả đội hai đều biết, nhưng cho dù như vậy thì sao, bọn họ vẫn phải sống cuộc sống của riêng mình.
Lục Thanh Nghiên ngồi trên bàn đu dây, ngẩng đầu không cho nước mắt chảy ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đây là chuyện duy nhất Chu Cảnh Diên nghĩ tới có thể khiến Lục Thanh Nghiên rơi lệ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu không không có khả năng giữa trưa bình thường, chạng vạng Lục Thanh Nghiên sẽ như vậy.
Cô nghiêng đầu nhìn về phía Chu Cảnh Diên, gương mặt dịu dàng như nước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Chu Cảnh Diên, sau này em sẽ đối xử rất rất tốt với anh."
Lục Thanh Nghiên nhận lấy túi trong tay anh, đưa cho hai người.
Đây là sinh nhật đầu tiên cô trải qua cùng Chu Cảnh Diên, cũng là sinh nhật đầu tiên mấy năm nay của anh.
Thẩm Lâm cười ngượng ngùng, gãi đầu nói: "Anh Diên, là chị dâu bảo bọn em tới."
Đôi tay của Chu Cảnh Diên hơi siết chặt: "Nhớ anh có thể khóc ư?"
"Nhớ nhà à?"
Trong không gian của cô có không ít bánh kem, đối với cô mà nói tự mình làm sẽ có ý nghĩ khác biệt.
Không còn sớm nữa, ba người chuẩn bị về đại đội hai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chọc eo Chu Cảnh Diên một cái, Lục Thanh Nghiên không chút khách sáo sai bảo anh.
Sinh nhật của Chu Cảnh Diên, Lục Thanh Nghiên chuẩn bị tự mình làm bánh kem cho anh.
Lục Thanh Nghiên lại lắc đầu lần nữa, ngẩng đầu nhìn về phía anh: "Em chỉ nhớ anh mà thôi."
Không biết qua bao lâu, cửa sân bị người ta đẩy ra từ ngoài.
Lục Thanh Nghiên gọi Chu Cảnh Diên lại, tiến đến nói nhỏ bên tai anh.
"Tôi có để lại một ít, hai người mang hai túi này về đi, đừng để bị người ta thấy."
Lục Thanh Nghiên đứng dậy, không màng Chu Cảnh Diên còn mồ hôi đầy người nhào tới ôm anh, ôm chặt lấy anh.
"Tôi biết."
Chu Cảnh Diên cúi đầu, trong lòng thấp thỏm: "Ai nói gì sao?"
"Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?"
Bị quấy rầy Chu Cảnh Diên không vui lắm, đứng bên cạnh Lục Thanh Nghiên lạnh lùng nhìn Thẩm Lâm.
Vừa mềm vừa cay, chắc chắn thêm không ít tiêu.
Trong lòng rất hụt hãng, bởi vì anh không thể đưa cô về nhà.
Lục Thanh Nghiên nắm lấy bàn tay to hơi ướt của Chu Cảnh Diên: "Không có ai chọc em cả."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.