Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 192: Lục Thanh Nghiên Điên Rồi
"Bổn Bổn..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Là chúng cháu không trông chừng Bổn Bổn thật tốt." an ủi em gái.
Cô ta cố ý tới đây, vì tận mắt nhìn thấy dáng vẻ Lục Thanh Nghiên đau lòng.
Chương 192: Lục Thanh Nghiên Điên Rồi
"Xảy ra chuyện gì thế?"
"Được rồi, coi như tôi chưa nói."
Lục Thanh Nghiên kìm nén khổ sở và phẫn nộ, dò hỏi mấy đứa bé.
Vậy mà bây giờ nó c·h·ế·t đi?
Đôi mắt của Lục Thanh Nghiên lập tức đỏ tươi, nắm chặt tay.
Trần Ni rất vui sướng, kích động đến mức suýt nữa dậm chân.
Nữu Nữu và Thiết Trụ đi trước dẫn đường, rất nhanh dẫn theo Lục Thanh Nghiên đi tới chỗ Bổn Bổn tử vong.
"Lục Thanh Nghiên, cô đợi đó cho tôi."
Bổn Bổn nằm im trên rãnh nước nhỏ đầy bùn, máu tươi nhiễm đỏ bộ lông của nó.
"Hình như em thấy chị Trần Ni."
Lục Thanh Nghiên đánh giá Trần Ni từ trên xuống dưới, muốn nói lại thôi.
"Bộ váy này không thích hợp với cô."
"Bổn Bổn ở đâu."
Mỗi ngày Nữu Nữu và Thiết Trụ đều chơi đùa với nó.
"A, sao con c·h·ó này lại c·h·ế·t như vậy?"
Lục Thanh Nghiên về nhà phát hiện Bổn Bổn còn chưa trở về, nên tìm kiếm gần đây.
Lục Thanh Nghiên không nhịn được, nói ra lời thật.
Nữu Nữu nhanh chóng nói ra chân tướng, nói cho Lục Thanh Nghiên.
"Vừa rồi bọn cháu còn đang chơi với Bổn Bổn, chỉ trong nháy mắt nó đã không thấy tăm hơi, chúng cháu tìm rất lâu, kết quả phát hiện nó đã c·h·ế·t."
Váy cũng không tệ lắm, đáng tiếc Trần Ni quá gầy, mặc vào thoạt nhìn quá rộng, không đẹp chút nào.
Trương Quế Hương đi tới bên cạnh mương, nhìn một lát nói: "Là ai làm vậy, tàn nhẫn như thế?"
Đáng c·h·ế·t, sao cô ta có thể khiếp sợ trước mặt Lục Thanh Nghiên?
"Bà Lý, Bổn Bổn bị người ta hại c·h·ế·t."
Nữu Nữu oa một tiếng khóc to, Thiết Trụ ở bên cạnh cũng không ngừng nức nở.
Chỉ cần cô đau lòng, cô ta sẽ vui vẻ.
Trần Ni nóng nảy: "Tôi cái gì?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tuy thường ngày Bổn Bổn hung dữ một chút, nhưng đám trẻ trong thôn rất thích.
Đôi tay của Trần Ni nắm chặt làn váy, cười gượng.
"Các em có ai thấy được là người nào hại Bổn Bổn không?"
Lục Thanh Nghiên tiến lên trước, nhìn hai đứa nhỏ nôn nóng còn bi thương.
Trên cổ Bổn Bổn có vết thương rất rõ ràng, nó không phải tử vong ngoài ý muốn, là bị người ta cố ý g**t ch*t.
"Cô..."
"Dì Thanh Nghiên."
Vậy mà đại đội bọn họ còn có người ác độc như thế, ngay cả con c·h·ó nhỏ cũng không buông tha.
"Thanh Nghiên, có việc gì sao?"
Lý Tố Hoa và Trương Quế Hương đi tới.
Đám nhỏ cùng lắc đầu, bày tỏ mình không thấy.
Lục Thanh Nghiên không còn lời nào để nói, vừa rồi đúng là đầu óc cô bị nước vào.
Trần Ni mặc váy dài đi tới, ánh mắt nhìn về phía mặt Lục Thanh Nghiên, giống như muốn tìm tòi nghiên cứu gì đó.
Gương mặt Lục Thanh Nghiên âm trầm, cố gắng kìm nén khổ sở.
"Chị Thanh Nghiên tới."
Trần Ni nói lời tàn nhẫn xong, khi đang định rời đi thì bên tai nghe thấy tiếng c·h·ó sủa.
"Làm sao vậy?"
"Là Bổn Bổn, Bổn Bổn đã c·h·ế·t." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người này học cô nghiện rồi, có phải hay không?
Hôm qua mới thấy cô mặc, hôm nay đã có thể mua được?
"Cái gì mà không thích hợp với tôi?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Em không biết, chị Trần Ni chỉ đứng từ xa nhìn về phía bọn em, sau đó rời đi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô nói chuyện với một người không có đầu óc làm gì, còn không bằng về nhà nghỉ ngơi sớm một chút.
Nhìn thấy Lục Thanh Nghiên, mọi người cùng tránh ra.
Ra vẻ kinh ngạc, Trần Ni còn cười dối trá với Lục Thanh Nghiên.
Mấy đứa bé trong thôn đau lòng gạt lệ.
Lý Tố Hoa ôm Nữu Nữu đi qua, lập tức thay đổi sắc mặt.
Bé trai không chắc chắn lắm, lại bắt đầu phủ nhận.
Bổn Bổn là món quà đầu tiên Chu Cảnh Diên tặng cho cô, cô rất thích, cũng rất quý trọng.
Nữu Nữu nhào vào trong lòng Lý Tố Hoa, lớn tiếng khóc thút thít.
Đôi mắt của Lục Thanh Nghiên co rụt lại, trong mắt hiện lên lạnh lẽo: "Trần Ni ư?"
Thấy mấy đứa bé lau nước mắt, còn tưởng là xảy ra chuyện lớn gì.
"Thanh Nghiên, xảy ra chuyện gì thế?"
Bổn Bổn đang chơi đùa với đám nhóc trong thôn cách đó không xa.
Một bé trai bảy tám tuổi giơ tay, chần chừ mở miệng.
"Nhất định là cô đang ghen tị tôi, ghen tị tôi có thể mặc được bộ đồ đẹp như vậy."
Nữu Nữu và Thiết Trụ chạy chậm tới, trên mặt là nước mắt đau lòng.
Cô ta tìm đâu ra bộ quần áo như vậy?
Lục Thanh Nghiên không để ý tới Trần Ni nữa, đi nhanh rời đi.
Lại bị làm lơ lần nữa, Trần Ni tức tới mức nghiến răng nghiến lợi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.