Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 148: Hai Người Là Đối Tượng À
La Tiểu Phương đỏ mắt gật đầu.
"Em vì chị, lương thực bị bọn họ lấy đi, lương thực của chị cho em."
Cô ấy vừa mới chuẩn bị rời đi, trong rừng cây đột nhiên truyền tới tiếng kêu thảm thiết.
Lục Thanh Nghiên mỉm cười, mở miệng nói với La Tiểu Phương.
Cô chỉ dùng ánh mắt, vậy mà anh đã hiểu ý cô.
"Thực sự không cần cảm ơn, nhanh mang lương thực về đi ạ, có lẽ đám Tiểu Khê đã đói bụng."
Ngô Tiểu Anh đứng bên cạnh nghe thấy thế, nhanh chóng nhặt gậy gỗ thô to tới.
Mẹ Tào ôm chặt túi lương thực trong lòng, quay đầu lại hung dữ nhìn chằm chằm đám người.
"Có phải là bà có bệnh hay không? Con mẹ nó ai trộm lương thực của bà?"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không ai thừa nhận.
Trên mặt La Tiểu Phương là áy náy và cảm ơn nói.
Bóng dáng cao lớn đứng phía sau thân cây nhìn cô, Lục Thanh Nghiên chạy về phía anh.
Lục Thanh Nghiên ngồi trên một tảng đá, đang sắp xếp lại dược liệu.
Mẹ Tào gương mặt sưng đỏ, hốc mắt còn bị đánh đến xanh tím, nổi giận đùng đùng chạy loạn khắp nơi.
"Cô cho tôi lương thực, muốn đánh tôi thế nào cũng được."
"Cảm ơn, cảm ơn em."
Chương 148: Hai Người Là Đối Tượng À
Kiểm tra cách ăn mặc, ừm, rất ổn mà.
Mẹ Tào vừa thấy gậy gỗ thô hơn cánh tay bà ta, sợ tới mức vội chạy đi mất.
Lục Thanh Nghiên kêu to về phía mẹ Tào chạy trốn, cuối cùng không nhịn được cười ha ha.
Ngày thứ năm, Lục Thanh Nghiên vừa tỉnh luôn cảm thấy mọi người đều đang nhìn cô.
Nhận được lương thực, mẹ Tào không ở lại lâu, kéo Tào Húc kêu đau ở bên cạnh xám xịt rời đi.
Không biết là ai nhấc chân đá trúng sau lưng mẹ Tào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lục Thanh Nghiên lắc đầu, không nhận lương thực của La Tiểu Phương.
"Chị dâu Phương, em không hoàn toàn là vì chị, em là vì chướng mắt loại người như thế."
Đám người tìm kiếm vẫn không tìm được người đánh mẹ con bọn họ, còn trộm lương thực của bọn họ.
"Ai, ai trộm lương thực của tôi, còn có để người ta sống hay không?" "Xảy ra chuyện gì thế?"
"Chu Cảnh Diên, sao anh biết em muốn lương thực của bà ta?" Mới tới gần, Lục Thanh Nghiên vội vàng hỏi Chu Cảnh Diên.
Chu Cảnh Diên lùi một bước, chỉ phía sau.
Chẳng lẽ hôm nay cô thành "gấu trúc" là vì chuyện này? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiếng kêu thảm thiết dọa mọi người đang nghỉ ngơi, bọn họ đều nhìn về phía rừng cây.
Tốc độ lan truyền tin tức của Triệu Vĩnh Mai và Vương Quý Chỉ đúng là nhanh.
Không biết tên c·h·ế·t tiệt nào đoạt lương thực bà ta lấy được từ chỗ Lục Thanh Nghiên, ngay cả lương thực hôm nay nhận cũng bị đoạt.
"Người nào trộm lương thực của tôi?"
Lục Thanh Nghiên lộ ra biểu cảm khó xử, rất không tình nguyện nói.
Thấy Lục Thanh Nghiên đứng một bên, mẹ Tào sưng mặt chạy tới.
"Còn muốn đánh à? Muốn đánh cũng được thôi, nhưng lần này tôi muốn dùng gậy.
"Chính là biết thôi."
Chỉ một lát sau, mẹ Tào và Tào Húc bất ngờ xuất hiện trong đội một.
La Tiểu Phương không tin lời nói của Lục Thanh Nghiên, nước mắt đảo quanh hốc mắt:
Mẹ Tào ngồi xổm trên đất nhặt đổ ngã lên đất, phát ra tiếng rầm.
Biết cô không thiếu, Chu Cảnh Diên không nói gì nữa.
Đánh người phát tiết lửa giận trong lòng xong còn nhận được cảm ơn, Lục Thanh Nghiên hơi chột dạ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Bác từ bỏ à? Tôi còn chưa ra tay mà!"
"Ai, là aÏ2"
Ngô Tiểu Anh cũng ôm bụng cười to: "Thanh Nghiên, cô thật lợi hại."
"Tôi nên biết gì sao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Chúng ta đi."
Mẹ Tào là người bắt nạt kẻ yếu, bị người đàn ông tức giận mắng không dám lý luận, lập tức rụt cổ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Thanh Nghiên, cảm ơn em."
"Có tiền đồ, lương thực đâu?"
Có người đàn ông vạm vỡ nóng tính nổi giận gầm lên.
Lục Thanh Nghiên ngừng cười, lắc đầu.
Nếu không sáng sớm hôm nay, cô đã không bị người ta nhìn chằm chằm.
"Anh mang về hết đi."
Chỉ sợ ngày hôm qua rời đi, đã tìm người bàn tán về cô và Chu Cảnh Diên.
"Thanh Nghiên, cho cô."
Gương mặt của Chu Cảnh Diên dịu dàng, an tĩnh nhìn cô cười vui vẻ.
Lục Thanh Nghiên dừng tay, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Nguyệt: "Ai nói cho cô?"
Cô lấy gương ra soi một lát, cũng không phát hiện có thứ dơ gì mà.
"Cô còn chưa biết sao?"
"Được."
Lúc này Lục Thanh Nghiên mới nhìn thấy, trong bụi cỏ phía sau anh có hai túi lương thực, trong đó có một túi là của cô.
Cô nhìn chỗ mẹ Tào biến mất, chỉ trong nháy mắt bóng dáng kia biến mất tại chỗ.
Lục Thanh Nghiên cười xán lạn nhìn hai người rời đi, tầm mắt xuyên qua đám người nhìn thẳng vào mắt một bóng người cao lớn.
Mãi đến khi Thẩm Nguyệt từ đội hai chạy tới chỗ cô, Lục Thanh Nghiên mới biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.