Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 117: Như Vậy Còn Tìm Đồ Ăn Kiểu Gì
Xung quanh đều là người, cho dù là mưa to cũng ra ngoài tìm đồ ăn.
Gương mặt Lục Thanh Nghiên lạnh lẽo, khi Trần Ni xông tới, một tay nắm lấy tay cầm lưỡi hái giơ lên cao của Trần Ni, một tay khác dùng hết sức lực tát mạnh mặt Trần Ni.
"Ai muốn cùng hái với cô?"
Dọc theo đường đi càng ngày càng ít người, cây cối rậm rạp che trời.
"Cẩn thận!"
Ngô Tiểu Anh xách theo rổ đi tới.
Sau khi thu dọn xong, trời đã tối.
Ngô Tiểu Anh bị Trần Ni dọa sợ hãi.
Ngô Tiểu Anh hơi sợ hãi, dán sát bên cạnh Lục Thanh Nghiên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Ni như vậy so với trước đây, khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Mụn biến mất đi nhiều, lộ ra gương mặt không tệ của Ngô Tiểu Anh.
Lục Thanh Nghiên đứng ở giữa núi nhìn qua.
Trải qua nửa tháng chữa trị, mụn trên mặt Ngô Tiểu Anh ít hơn nửa, chỉ còn lại một ít mụn ngoan cố.
"Hay là đi vào sâu thêm chút nữa thử xem?"
Hai người đi qua rất nhiều người, đi tới chỗ sâu trong Thanh Sơn.
Tiếng tát thanh thúy quanh quẩn trong rừng, có vẻ phá lệ vang dội.
Gần đây luôn có một hai đồng chí nam trẻ tuổi nhìn cô ấy mấy lần, khiến Ngô Tiểu Anh ngượng ngùng đồng thời cảm thấy rất vui.
Trần Ni cười mỉa một tiếng, trên người tản ra mùi tanh, trên mặt lộ ra biểu cảm người sống chớ tới gần.
"Tiểu Ni, chúng ta có thể cùng nhau hái."
Cô ta bị Lục Thanh Nghiên ném xuống đất, giống y như ném rác.
Người nào cũng không biết khi nào hồng thủy này mới rút, mọi người từng trải qua nạn đói nên biết, trữ đồ ăn mới là quan trọng nhất.
Đứng một lúc lâu, lúc này Lục Thanh Nghiên mới trở về chỗ nghỉ ngơi.
"Đây là tôi tìm được, hai người không được hái."
Ngày hôm qua vội chạy đi, rất nhiều người chỉ mang một ít lương thực chạy đi.
Lục Thanh Nghiên tiến về trước một bước: "Suy bụng ta ra bụng người, nhìn người nhìn vật đều dơ bẩn giống như cô."
Thời tiết tháng bảy, rau dại đã sớm già.
Vậy mà Lục Thanh Nghiên mắng cô ta?
Động vật vì nhân loại, đã sớm chạy trốn không thấy bóng dáng.
Hơn một ngàn người chỉ dựa vào bên cạnh Thanh Sơn tìm đồ ăn, không dễ dàng gì.
Không biết Trần Ni chui từ đâu ra, gương mặt âm trầm nhìn chằm chằm Ngô Tiểu Anh và Lục Thanh Nghiên.
Ngày này, mọi người của đại đội Thịnh Dương vượt qua trong tuyệt vọng.
"Chát"
"Lục Thanh Nghiên!"
Chương 117: Như Vậy Còn Tìm Đồ Ăn Kiểu Gì
Trần Ni xông lên trước, giơ lưỡi hái trong tay.
Lục Thanh Nghiên vỗ tay cô ấy, chỉ vào một cây đại thụ.
"Thanh Nghiên, chúng ta đi xem có nấm gì để hái không đi?"
Đặc biệt là gia đình có mười mấy người, càng đặt tìm kiếm đồ ăn lên "Như vậy còn tìm đồ ăn kiểu gì?"
"Thật yên tĩnh!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không ai dám đi vào núi sâu, chỉ có thể tìm kiếm ở gần chỗ nghỉ ngơi.
Hiện giờ thứ duy nhất có thể tìm là một ít nấm, mộc nhĩ, nếu có thể bắt được động vật hoang dã đương nhiên càng tốt.
"Thật nhiều nấm."
"Cậu nhóc đó đúng là nhanh nhẹn."
"Tôi liều mạng với cô."
Lục Thanh Nghiên và Ngô Tiểu Anh đi một vòng rất lâu cũng không tìm được thứ gì ăn.
Cho nên hôm nay phần lớn mọi người đều tìm kiếm rau dại nấm có thể ăn ở gần Thanh Sơn.
"Ngô Tiểu Anh, cô câm miệng!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Ni nổi aiân aầm lên mât tiếnna. đôi mắt màu đô tươi. "Cô phản bội tôi, còn trở thành bạn với Lục Thanh Nghiên. Cô cho rằng tôi không biết cô muốn nịnh bợ Lục Thanh Nghiên, kiếm được chỗ tốt từ chỗ cô ta sao."
Hồng thủy mãnh liệt bao phủ toàn bộ thôn xóm chỉ còn nửa nhà, nếu đại đội Thịnh Dương không có Thanh Sơn, không biết sẽ như thế nào.
Bởi vì trời mưa, trong rừng không có tiếng chim kêu.
"Trần Ni, cô đừng như vậy."
Lý Tố Hoa đặt chăn của mình ở một bên, bên còn lại là chỗ nghỉ ngơi của Lục Thanh Nghiên.
Lục Thanh Nghiên cầm lấy sọt đặt trước căn nhà, giống với Lý Tố Hoa lấy chăn mỏng ra đặt một bên.
Nấm nhỏ trắng nõn khiến Ngô Tiểu Anh cười to, vội chạy chậm qua.
Trần Ni không nghe hiểu ý câu đầu của Lục Thanh Nghiên, nhưng mà mấy chữ dơ bẩn cô ta nghe hiểu.
"Tôi không phải, tôi không có." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lục Thanh Nghiên đưa ra kiến nghị, Ngô Tiểu Anh muốn lắc đầu, cuối cùng vẫn bị đồ ăn đánh bại.
"Cô xem có phải chỗ đó có nhiều nấm hay không?"
Ngô Tiểu Anh lộ ra vẻ mặt khóc tang, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Ngày hôm sau mưa vẫn còn đang rơi, hồng thủy ở chân núi không có ý rút đỉ.
Ngô Tiểu Anh kinh hãi, muốn ngăn cản Trần Ni.
Gương mặt Ngô Tiểu Anh trắng bệch, nhìn về phía Lục Thanh Nghiên theo bản năng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.