Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 234: Ngoại truyện 2
Nguyên Khang nén cười, dắt thằng bé đuổi theo người trong nhà.
Lúc ăn cơm, Nguyên Khang kể nửa tháng qua đã chơi cái gì trên tỉnh, nghe cậu nói lúc ra khỏi nhà ma, không hiểu sao trên mu bàn tay bị người ta véo một cái, Thiết Đản lập tức hùng hổ.
Gần như tuần nào cũng như thế.
Hai anh em làm ầm ĩ một hồi lâu, cả người toàn là mồ hôi, Nguyên Khang mới dẫn thằng bé đi mở quà.
"Con biết ạ." Nguyên Khang gật đầu: "Dù sao nhất định con phải thi đậu Đại học Y khoa của cha!"
Từ sau khi lên cấp ba, việc học của Nguyên Khang cũng nặng nề hơn, đến tối còn phải tham gia lớp tự học buổi tối, thứ bảy cũng phải đi học, một tuần chỉ được nghỉ một ngày, mà sáng ngày hôm đó cậu sẽ lập đội chơi bóng rổ hoặc là leo núi với bạn cùng lớp hoặc bạn bè.
Thế là cha Đường đã xuống chơi với họ.
Thiết Đản nuốt một ngụm nước bọt.
Đường Minh Sơn bóp cái bụng nhỏ của thằng bé một cái: "Con có biết là con nít không thể mập quá không? Sẽ ảnh hưởng tới việc phát triển, từ xương cốt cho đến những bộ phận khác."
Tâm trạng của Tần Lưu Hải giống như tàu lượn siêu tốc vậy, bây giờ bình tĩnh lại rồi thì đi theo Vĩnh Bình để tìm thím Lâm, nhờ đối phương tặng quà cho Quải Quải giúp mình.
Tần Lưu Hải rời đi trong sự thỏa mãn.
"Chờ sau này anh trai đi làm, có tiền lương rồi, anh trai sẽ mua đồ tốt hơn cho em."
"Về rồi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phong Ngọc Lan bảo Đường Minh Sơn đi tắm trước, sau đó ăn cơm.
Xuống dưới lầu thì đúng lúc bắt gặp hai đứa bé ghé nhà chơi lần trước, Thiết Đản ôm cổ Nguyên Khang, dùng giọng vô cùng to để nói: "Đây là anh trai tớ! Cực kỳ tốt!"
Chạng vạng, Đường Minh Sơn tan tầm trở về, vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng kêu la của Thiết Đản, nhìn vào phòng khách thì thấy Nguyên Khang đang cầm một chiếc ô tô nhỏ, Thiết Đản cầm một chiếc ô tô lớn, bây giờ ô tô lớn của Thiết Đản đang đuổi theo sau ô tô nhỏ, thấy sắp bắt kịp, Thiết Đản hưng phấn đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, kêu la lên.
Nguyên Khang nói bằng khẩu hình: nói con sai rồi.
"Đúng vậy, không mập chút nào." Nguyên Khang giải cứu thằng bé khỏi tay của Đường Minh Sơn: "Đi theo anh trai vận động, sau này vừa cao vừa có cơ bắp như anh trai." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Bạn hạng nhất cao hơn con mười hai điểm, hạng nhì hơn con ba điểm." Lúc Nguyên Khang xem lại bài thi thì tổng kết lại điểm bị trừ và điểm yếu của mình, cuối cùng nói với Phong Ngọc Lan: "Thật ra chênh lệch không lớn, nhưng muốn đạt điểm cao hơn cũng hơi khó."
"Dạ!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Suy nghĩ của cha mẹ rất tốt, cháu cũng hiểu được và rất ủng hộ, vậy nên cháu cũng muốn như thế."
"Cháu có cùng suy nghĩ với cha mẹ cháu sao?"
Cũng không phải là nói tục gì, nhưng toàn bộ đều là lời mắng chửi người khác.
"Đừng nói nữa cha nuôi, nói nữa là cậu ấy cáu lên đấy." Nguyên Khang cười trộm nói.
Rất nhanh, Nguyên Khang đã dẫn theo Thiết Đản với khuôn mặt nhỏ đỏ bừng đi ra, Thiết Đản giống như chú bướm nhỏ, khoe quà của mình cho ông bà nội và mẹ xem, nhìn thấy vẻ mặt đắc chí kia khiến Nguyên Khang cũng phải ngượng ngùng.
Vĩnh Bình nhếch môi: "Anh không làm được đâu, nếu bị người khác hiểu lầm thì c·h·ế·t, để anh nhờ bà nội đưa giúp em."
Bây giờ cô đang dạy đám nhỏ lớp mười một, có dạy cả lớp mười hai, nhưng lớp mười thì không có.
"Làm đồ ăn."
Thiết Đản gian nan mở miệng.
"Không nói, không nói nữa." Cha Tần nén cười, thật sự không nhắc nữa.
Thiết Đản kêu một tiếng, dời mắt tỏ vẻ ghét bỏ: "Anh ơi, chúng ta đi thôi."
Vĩnh Bình thấy bọn họ hiểu lầm thì vội vàng lắc tay: "Không phải ý đó! Khụ khụ, Nguyên Khang, em còn nhớ Tú Quyên ở ngõ nhỏ phía sau chúng ta không? Tình bạn giữa anh và cậu ấy đang trong giai đoạn phát triển, nếu như bị hiểu nhầm thì có khi tình bạn này của anh sẽ toang mất!"
Bởi vì muốn chờ anh trai về mà Thiết Đản không chịu về quê.
Mẹ Đường đeo kính viễn thị bật cười.
Hai người ở cùng một lớp.
Thím Lâm cười tủm tỉm nhận hộp: "Cháu yên tâm, bà sẽ đưa tận tay Quải Quải, đến lúc đó bà sẽ gọi điện thoại cho cháu."
Thiết Đản nhào tới hôn cậu vài cái: "Anh trai, anh trai, anh trai, anh trai."
"Hơn ba giờ chiều ạ." Nguyên Khang dành thời gian trả lời.
Giọng của Thiết Đản vô cùng to rõ.
Tần Lưu Hải cũng gật đầu, sau đó lấy quà mà mình đã chuẩn sẵn ra rồi đưa cho Vĩnh Bình: "Làm phiền anh Vĩnh Bình đưa em ấy giúp em nhé."
Mặt hai đứa bé nghẹn đỏ lên.
Tần Lưu Hải lập tức muốn cho cậu một đạp nhưng bị cha Tần cản lại: "Chuyện này có gì đâu, tương tư thời niên thiếu thôi mà, đâu phải cha con chưa trải qua bao giờ đâu."
"Con đi nhà trẻ để học mấy cái này à?"
Đường Minh Sơn ngồi đọc sách bên cạnh nhướng mày: "Có chí hướng lên nào, trên trường đại học đó vẫn còn vài trường đại học không tồi."
Đường Minh Sơn và Phong Ngọc Lan nghe thấy thì mỗi người vươn một bàn tay véo mặt thằng bé.
Thiết Đản lớn tiếng nói.
"Được được được." Trên mặt mẹ Đường toàn là ý cười: "Cháu cứ vùi đầu vào học cho giỏi, bà đi nấu đồ ăn ngon cho cháu."
"Tớ có một người cha! Cũng cực kỳ tốt!"
"Chúng ta đang so anh trai mà, sao cậu lại so cha!"
"Bắt đầu ngủ từ hai giờ chiều, đến giờ còn chưa tỉnh."
"Hồi còn nhỏ chúng ta còn hẹn nhau thi chung một trường đại học." Lúc Vĩnh Bình giúp Nguyên Khang bọn họ thu dọn đồ đạc thì bỗng dưng nhớ tới chuyện trước kia: "Bây giờ nghĩ lại, anh thi Học viện Mỹ thuật, em thi Đại học Y khoa, hoàn toàn không cùng chuyên ngành."
"Vui ạ!"
"Đúng ạ đúng ạ." Nguyên Khang đứng bên cạnh gật đầu.
Nguyên Khang quay đầu lại nói.
Nguyên Khang và Tần Lưu Hải lập tức nhìn sang.
Chương 234: Ngoại truyện 2
"Thịt gà?"
"Dạ!"
Vì thế, Thiết Đản ra sức ăn, ăn đến mức bụng nhỏ tròn vo, vì vậy mà lúc cả nhà ra ngoài tản bộ, khi xuống lầu là Nguyên Khang bế thằng bé xuống.
Nguyên Khang cười, gắp đồ ăn cho thằng bé: "Ăn nhiều một chút, lớn lên cao một chút, sau này anh ra ngoài chơi là có thể dắt em theo."
Hai người Phong Ngọc Lan buông tay ra, Thiết Đản nhanh chóng giơ bàn tay nhỏ nhắn lên xoa khuôn mặt của mình, sau đó bưng bát cơm nhỏ lên chạy tới ngồi cạnh Nguyên Khang.
Mẹ Đường nói khẽ.
Đường Minh Sơn đi thẳng lên lầu tắm rửa.
Đường Minh Sơn gật đầu: "Đã gọi điện thoại báo cho Vĩnh Bình bọn họ chưa?"
Lúc Nguyên Khang về đến nhà thì Thiết Đản đang ngủ trưa.
Nguyên Khang đáp lời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Cháu cũng ăn."
Lần đầu tiên thi giữa kỳ từ khi vào cấp ba, Nguyên Khang lấy được hạng hai của lớp, xếp thứ ba trong khối.
"Vậy nhờ bà nội Lâm."
"Vậy thì có gì đâu, chỉ cần liên lạc thường xuyên thì cho dù học đại học ở đâu, hoặc là làm nghề gì, chúng ta vẫn mãi mãi là bạn bè, là anh em."
Thiết Đản nhanh chóng hít vào một hơi, ra sức hóp cái bụng nhỏ vào: "Con, con có mập đâu."
Phong Ngọc Lan bọn họ xem TV trong phòng khách, nghe thấy tiếng cười này cũng bật cười theo.
"Hai ngày nay ăn gì, chơi gì cũng muốn để lại một phần cho anh trai, đến tối ngủ còn muốn ngủ lại phòng của anh trai nữa, nếu Nguyên Khang còn chưa trở về thì chắc nó quậy ầm lên mất." Cha Đường lắc đầu.
"Nhưng đều quá xa." Nguyên Khang lắc đầu: "Con không muốn đi quá xa, trong tỉnh khá tốt."
"Về khi nào thế?"
Tần Lưu Hải đỏ mặt: "Cha đừng xen vào."
Thiết Đản thèm, bụng nhỏ lại phình ra.
Đường Minh Sơn đứng bên cạnh vừa cởi giày vừa hỏi.
"Đừng nói nữa!" Tần Lưu Hải chột dạ nhìn cậu Lưu đang nghe điện thoại một cái, kéo cha Tần không cho ông ấy nói tiếp.
Tần Lưu Hải thì đứng hạng năm trong lớp, hạng tám trong khối.
"Chỉ biết ăn thôi, sau khi lớn lên thì cháu muốn làm gì?"
"Đúng vậy."
Vĩnh Bình biết hôm nay bọn họ phải về nhà, thật sự rất lưu luyến.
Thiết Đản rưng rưng nước mắt nhìn về phía ông bà nội và anh trai.
Mẹ Đường cảm thán.
Buổi chiều thì dẫn Thiết Đản đi chơi.
"Con sai rồi."
"Tớ có một chị gái và một anh trai! Cũng cực kỳ tốt!"
Phong Ngọc Lan và mẹ Đường thì còn đang thương lượng để thay đổi thức ăn cho Thiết Đản, thằng bé này có thói quen thích ăn thịt, bắt đầu từ lúc mới ăn dặm tới giờ vẫn không đổi.
Nhìn thoáng qua tấm ảnh gia đình đặt trên tủ TV, cha Tần nhân lúc cậu Lưu đi nghe điện thoại, kéo Tần Lưu Hải hỏi: "Là cô bé đứng ở giữa đúng không?"
"Anh và chị Quải Quải..."
Nguyên Khang đặt quà mang về cho Thiết Đản lên bàn, sai đó ngồi xuống mép giường, hơn hai mươi phút sau, tay chân Thiết Đản nhúc nhích một chút, sau đó co người lại như rùa đen: "Bà nội, anh trai về chưa à?"
Thiết Đản sửng sốt, quay đầu qua thì thấy Nguyên Khang thật sự đang ở đây, cả cơ thể nhỏ bé ngã sang một bên, Nguyên Khang nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, thuận thế ôm người vào lòng: "Vui chưa?"
"Bây giờ xem như vui vẻ lại rồi."
"Cố gắng từ từ, học tập cũng cần kiên trì bền bỉ." Phong Ngọc Lan cười nói.
"Anh đây, anh đây, anh đây, anh đây." Nguyên Khang cười hì hì đáp lời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thiết Đản cười như chú vịt con, khà khà.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.