Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 231: Chương 231
Quải Quải cảm thấy hơi sợ khi phát hiện ánh mắt của cậu nên đã trốn phía sau chị họ.
“Chị dâu, vào nhà ngồi chút đi?”
Nguyên Khang liếc cậu ấy, cảm thấy dưới chân có tiếng động, vừa cúi đầu thì thấy Thiết Đản chống nạnh, tức giận đứng đó muốn dùng chân đá cậu, kết quả chân quá ngắn nên chỉ có thể đá trúng gấu quần.
“Em, em không có!”
Buổi sáng, lúc đám người La Đại Cường ra khỏi cửa thì cậu còn cố ý qua đó xem thử hai người Nguyên Khang thế nào rồi, nhưng phát hiện họ ngủ say đến mức không biết trời trăng, cậu bỏ đồ xuống, cười híp mắt rời đi.
Nghỉ hè, cha Tần cũng không hề đón Tần Lưu Hải về, dù gì, nếu họ có nhớ con thì chỉ cần qua đây là được, Tần Lưu Hải ở chỗ của Phong Ngọc Lan nên họ cũng không cần lo lắng.
Bệnh câm của Quải Quải đến giờ vẫn chưa được chữa khỏi, nhưng con bé đã quen rồi.
Mắt bà nội La đỏ ửng: “Đừng trách cha cháu, cha cháu cũng sợ mình khóc thôi, sĩ diện đấy mà.”
Nguyên Khang tìm ngăn tủ cao nhất, nhét hết đống truyện tranh này này vào trong đó.
Bên cạnh số điện thoại, con bé viết thêm một dòng chữ: “Cố gắng học tập, vươn lên mỗi ngày.”
Tần Lưu Hải đỏ mặt, cũng trốn ra phía sau Nguyên Khang.
“Chắc chắn là anh Đại Cường!”
“Tớ đi, để tớ đi!”
“Không cần đâu.” Chị dâu họ lắc đầu: “Chị đưa Yêu Muội về nhà bà ngoại nói một tiếng, họ vẫn chưa biết chuyện A Tráng đi.”
“Vâng!”
Mẹ Đường ở nhà trông chừng hai con ma men kia, thấy họ về thì vội vàng hỏi: “Đã lên xe rồi sao?”
Liêu Nhạc Nhạc: ???
Mặt bà nội La đỏ lên, hai chị dâu cũng không kìm lòng được bật cười, chị dâu La đánh lên vai cậu một cái: “Con còn dám quản chuyện của bà nội con sao! Mẹ nói cho con biết, lần này con quá đáng rồi đấy, đưa bọn Nguyên Khang đi uống rượu, bây giờ bọn nhỏ vẫn chưa tỉnh lại nữa đấy!”
“Bọn con biết rồi.”
“Không tệ.” Phong Ngọc Lan cười gật đầu: “Chọn nghề này để kinh doanh là không sai.”
Nguyên Khang lập tức bế thằng bé lên: “Đi thôi, đưa em ra ngoài chơi.”
“Đã nói là sẽ đưa em đi chơi cùng mà!”
Chú ba Đường hỏi.
Thiết Đản do dự một lúc, nhưng vẫn gật đầu: “Vâng!”
“Đã xong hết rồi nhưng vẫn đang sửa chữa, muốn sửa sang lại cho đẹp nhưng dự chi không đủ.” Đường Văn Cường ngại ngùng đáp.
Đợi khi Nguyên Khang họ tắm rửa xong trở về phòng, Tần Lưu Hải phát hiện trên bàn có thêm một chồng đồ: “Đây là…”
Thấy Quải Quải, Nguyên Khang cũng rất vui mừng, còn hỏi những chuyện về Vĩnh Bình nữa, sau khi biết được đối phương đạt được giải thưởng về mỹ thuật thì càng vui hơn.
Tối qua trước khi uống rượu nói gì nhỉ, phải đi nhập ngũ, có thứ quan trọng nhờ họ cất giữ.
“Có ý gì chứ?”
“Tiệm trà sao?” Đầu Phong Ngọc Lan lóe lên những nơi có tiệm trà, trước mắt chỉ có ba tiệm: “Chọn được cửa hàng chưa?”
Nói đến cùng vẫn là Liêu Nhạc Nhạc cẩn thận, cô bé trừng mắt với Tần Lưu Hải: “Lông còn chưa mọc đủ nữa mà suy nghĩ không ít nhỉ.”
Cậu ấy cầm lên xem, sau đó đỏ mặt tía tai vội vàng bỏ xuống.
Ngồi không được bao lâu, Phong Ngọc Lan đã về, Tống Chi vẫn còn đang ở nhà họ nữa.
Thiết Đản sắp được hai tuổi, có thể chạy nhảy và nói được rồi, là một nhóc mập rất hoạt bát.
Tần Lưu Hải vốn đã lắp bắp nhưng muốn phản bác lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Lỡ, lỡ bị phát hiện thì phải làm sao?”
Buổi tối, lúc Đường Minh Sơn về, Nguyên Khang cứ ấp a ấp úng nhắc đến số truyện tranh được để trên tủ: “Đều là của anh Đại Cường, bọn con không xem!”
Lúc Tần Lưu Hải thấy được dòng chữ này thì Liêu Thiên Cường đã lái xe rời đi mấy phút.
Mấy ngày nay, bốn người Nguyên Khang đi chơi khắp nơi, làm gì có thời gian quan tâm đến thằng nhóc Thiết Đản đây chứ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phong Ngọc Lan cũng theo vào xem thử: “Sao còn chưa tỉnh nữa? Sẽ không có chuyện gì chứ?”
Lần này, Liêu Thiên Cường đến không những đưa con gái theo mà còn cháu gái Quải Quải nữa.
Thiết Đản lên tiếng khiếu nại.
Đợi khi Thiết Đản kêu lên thì đã sắp trưa rồi.
Mẹ Đường bước vào, thấy Thiết Đản cong m.ô.n.g lên xuống giường nên đã vội bước đến giúp thằng bé: “Đái dầm sao?”
“Xe cộ làm ăn không tệ chứ?”
Tống Chi rất xúc động: “Được!”
Nguyên Khang: ???
Phong Ngọc Lan và Tống Chi đã hẹn nhau đi dạo chung vào buổi chiều, cho nên buổi trưa đã qua bên đó ăn, Đường Minh Sơn ở nhà lo cơm trưa cho con cái, chiều thì đưa mấy đứa nhỏ và mẹ Đường về quê. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Không ạ.” Thiết Đản nhướng chân mày lên: “Cháu mãi không dám đi đấy.”
Một tuần sau, Quải Quải họ phải về rồi, Tần Lưu Hải trơ mắt nhìn con bé lên xe, sau đó liên tục dùng tay chọc vào người Nguyên Khang đang đứng cạnh mình.
“Đi nhanh nào, không được nín tiểu, coi chừng bị sỏi thận đấy!”
Tần Lưu Hải đưa cho Nguyên Khang xem dòng chữ đó.
“Ừm, lát nữa cha sẽ cất nó.”
Trong nhà nhiều người, chỉ có một nhà vệ sinh không tiện nên đã sửa phòng giặt đồ trên lầu thành nhà vệ sinh.
“Vậy chị đi cẩn thận nhé.”
Mẹ Đường bật cười, bà kéo màn cửa, mở cửa sổ ra để mùi trong phòng bay ra bớt.
“Đúng vậy.” Nguyên Khang gãi đầu: “Chính là bảo cậu đừng suy nghĩ lung tung nữa, việc học là chuyện quan trọng nhất trong độ tuổi của chúng ta!”
Đường Minh Sơn đi làm, cho nên Phong Ngọc Lan dắt theo Thiết Đản đến tiễn A Tráng và La Đại Cường.
Tần Lưu Hải lén nhìn cô gái không thể nói chuyện này, trông rất đẹp, mặc dù gọi là chị nhưng lại không cao bằng cậu và Nguyên Khang, b.í.m tóc dài rũ sau lưng, trông không giống một chị gái chút nào, ngược lại giống em gái hơn.
Quải Quải cũng đỏ mặt, vịn lấy Liêu Nhạc Nhạc, ra hiệu cho cô bé đừng nói nữa.
Bên này, Thiết Đản đã đá bỏ đôi giày, ra sức bò lên giường, ngồi giữa hai người anh trai hôi thối của mình.
“Tớ nói với cha một tiếng.”
Hết nhìn người này rồi lại nhìn sang người kia, cuối cùng vui vẻ bắt lấy tay Nguyên Khang: “Anh ơi! Mặt trời nhét vào m.ô.n.g rồi kìa!”
Trước khi Phong Ngọc Lan ra khỏi phòng, cũng quay đầu lại dặn dò thêm một câu: “Không được ngồi lên mặt anh đâu đấy!”
Thiết Đản mang đôi giày của mình, chạy về phía phòng anh trai: “Anh ơi!”
Nguyên Khang đang chuẩn bị thay quần áo đi tắm rửa thì tò mò ghé lại gần, Tần Lưu Hải muốn ngăn cản nhưng kết quả vẫn bị nhìn thấy, cậu cũng đỏ mặt lên theo.
Vẻ mặt Tần Lưu Hải đăm chiêu gật đầu, sau đó cẩn thận gấp tờ giấy lại: “Đưa cho tớ.”
Chương 231: Chương 231
Xuân Phân đã sinh rồi, bây giờ đang ở cữ, Phong Ngọc Lan và mẹ Đường đến thăm Xuân Phân xong mới ra ngoài nói chuyện với chú ba Đường
Vừa vào phòng đã bịt lấy mũi mình: “Anh hôi quá!”
“Cái gì thế?”
“Vậy đi đi.” Phong Ngọc Lan gật đầu, nói với Tống Chi: “Dù gì mấy hôm nay, cha của Tiểu Diệp Tử cũng chạy chuyến xe xa, cô về quê ở vài ngày với chúng tôi đi.”
Vì thế, Đường Minh Sơn dùng chiếc xe nhỏ đưa mẹ Đường họ về nhà xong thì quay lại đón Phong Ngọc Lan họ, cuối cùng là ăn cơm tối ở nhà rồi mới lái xe lên thị trấn, sáng sớm ngày mai anh phải đi làm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chiều hôm qua, La Đại Cường nói với Phong Ngọc Lan họ rằng đưa hai người Nguyên Khang ra ngoài chơi, tối sẽ ăn ở bên ngoài, kết quả lúc đưa về thì cả hai đứa nhỏ đều thành ma men cả.
Vừa dứt lời, lúc nãy hai người Nguyên Khang còn đang ngáp ngắn ngáp dài đã cùng đỡ Thiết Đản ra ngoài.
Nguyên Khang đỏ mặt, giục Tần Lưu Hải đi tắm trước, còn mình thì lên lầu tắm.
Tần Lưu Hải đi theo.
La Đại Cường đứng không xa cũng mang đồ đạc như y thằng bé, nhưng anh La không đến, chỉ có chị dâu La và bà nội La, thêm hai chị dâu nữa đến thôi.
“Là rọi, không phải nhét.” Phong Ngọc Lan cười sờ lên đầu thằng bé: “Giao cho bạn học Thiết Đản một nhiệm vụ, con hãy trông chừng hai thằng anh trai này, họ tỉnh rồi thì cứ lớn tiếng gọi mẹ lên.”
Phong Ngọc Lan đưa Thiết Đản và chị dâu La về nhà.
Tần Lưu Hải căng thẳng nói.
Gia đình cậu vẫn chưa có số điện thoại của cậu Lưu thật, năm nay nhà họ mới lắp điện thoại, Liêu Nhạc Nhạc nhận lấy giấy bút viết số điện thoại, sau đó nhìn sang Tần Lưu Hải.
Đường Minh Sơn gật đầu: “Ngày kia chú Liêu của các con sẽ đến đây, nhà họ có một chị gái, các con biết mà, đến lúc đó hai đứa hãy đưa chị ra ngoài chơi nhé.”
Nguyên Khang đau đớn đến mức nhe răng trợn mắt, lúc này vợ chồng Liêu Thiên Cường đang nói chuyện với Phong Ngọc Lan, không chú ý đến bên này, Nguyên Khang nhanh chóng ghé sát cửa sổ: “Chị, bọn em vẫn chưa có số điện thoại nhà chị, chị cho bọn em đi.”
“Đúng vậy.” Phong Ngọc Lan gật đầu.
Thấy họ đã lên xe, đám người Phong Ngọc Lan và chị dâu họ liên tục vẫy tay tạm biệt, Thiết Đản thấy vậy cũng học theo họ.
“Đúng là vậy thật.” Chú ba Đường cũng gật đầu.
Thiết Đản ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c gật đầu.
Đường Văn Cường đặt trà lạnh lên bàn để họ uống: “Em muốn mở một tiệm trà trên huyện nhưng tiền vốn lại không đủ, định mượn chị dâu ba một ít tiền.”
“Không đâu, hai đứa nó vẫn chưa nôn đấy thôi, chỉ cần nôn ra là sẽ thoải mái.” Mẹ Đường cười.
“Được, có gì cần giúp đỡ cứ nói.” Phong Ngọc Lan bảo anh ta lúc lên huyện thì cứ tìm Đường Minh Sơn lấy tiền là được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cháu không thèm trách ông ta.” La Đại Cường nâng vành mũ lên: “Bà nội, nếu ông lão kia cũng đã sang huyện bên cạnh dưỡng lão với con trai lớn của mình rồi thì bà cũng đừng nhớ mong gì nữa, chúng ta tìm một mối duyên thích hợp mới đi.”
Mấy năm nay, cuộc sống của Tống Chi rất thoải mái, cũng hoạt bát lên rất nhiều, Tiểu Diệp Tử và Tiểu Quả Tử vừa nghe Nguyên Khang sắp về thì lập tức ngóng trông muốn đi theo.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.