Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 203: Chương 203
Đường Văn Tuệ nhắc tới chuyện này.
Đến tầm chín giờ hơn, Triệu Thiên rời đi.
"Chỉ là tạm thời giảm thu nhập thôi, đợi đến lúc em mở được cửa hàng, còn sợ không kiếm được tiền sao?"
Không thể đi tay không đến nhà người khác được, hồi trước khi nhà họ còn rất gần nhau, thì có thể cho qua, nhưng hiện tại thì không được như vậy.
"Bác gái cả vì xem TV mà suýt nữa không còn mạng, cho nên chị dâu Đường mới đang cân nhắc xem có nên mua TV không."
Triệu Thiên nhìn xung quanh, không quan tâm đến việc bị Đường Minh Sơn phản đối mà mua một túi quýt.
Mẹ Đường bèn kéo ông ấy đi về phía của đám người Phong Ngọc Lan: "Cũng có thể là đôi tất mà cô ấy cầm trên tay là bông thật, nhưng những đôi còn lại thì không phải."
Phong Ngọc Lan đã chấm bài xong, cho nên cũng ngồi xuống uống rượu cùng họ, nghe họ nói chuyện, ăn cơm xong lại đi chuẩn bị bài giảng, rất có tinh thần tự giác.
So với bữa cơm tất niên của năm ngoái, bữa ăn này đã đơn giản hơn rất nhiều, hai món mặn một món canh, nhưng hai người vẫn ăn rất ngon miệng, không hề cảm thấy quá giản dị.
Tần Lưu Hải lớn tiếng nói.
Quả nhiên thấy Triệu Thiên đến, lại nhìn lướt qua Đường Minh Sơn đang cầm túi gà nướng, mẹ Đường cũng không nói gì anh, ngược lại là Phong Ngọc Lan nhìn vài lần nhưng không nói, Đường Minh Sơn cũng nhìn lại cô vài cái.
Phong Ngọc Lan và Nguyên Khang ở nhà thống kê lại hết những món quà mừng mà cả nhà nhận được, đợi đến lúc anh hai Đường tới đón Nguyên Khang, Phong Ngọc Lan bèn đưa một phần số quà đó ra, để anh hai Đường mang về quê.
Mà Triệu Thiên lúc này vừa hay đi ngang qua, bị Đường Minh Sơn giữ lại: "Lâu lắm không cùng nhau ăn bữa cơm nào, đi thôi, tôi mời anh ăn gà nướng."
"Ơi." Đường Minh Sơn xoa đầu cậu bé.
"Xương đầu của thằng bé có chút nhỏ, nhưng mà vì là con trai, đến một độ tuổi nhất định thì sẽ phát triển đặc biệt nhanh thôi."
Có thể thấy được cô ấy đúng là đã gả cho đúng người.
Lại ngửi thấy nhà bên cạnh có mùi gà nướng nên cũng rục rịch muốn mua một con về nhà, nhưng vì mẹ Đường đang làm cơm tối rồi, nếu anh lại mua một con gà nướng về thì chắc phải tám đến mười phần trăm là sẽ bị mắng mất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Được rồi, nên đi làm bài tập thôi, vẫn là quy tắc cũ, tự làm trước, nếu không biết thì hai đứa có thể cùng nhau thảo luận, cuối cùng thì mới đến hỏi cha mẹ.”
Đường Minh Sơn nói chen vào một câu, Chương Nam Tuyền cũng gật đầu.
Mẹ Tần cũng vì chuyện này mà lo lắng, thế là bèn tìm thời gian rảnh đưa Tần Lưu Hải đến bệnh viện huyện rồi gọi điện cho bác sĩ Bạch.
Bác sĩ Bạch sờ phần đầu của cậu bé rồi nói: "Không bị gì, ăn nhiều thịt lên, đến khi đúng tuổi thì xương của cháu sẽ phát triển lên thôi."
Phong Ngọc Lan liền nghĩ tới một học sinh nam trong lớp mình, lúc mới nhập học, cũng chỉ cao hơn 1m5, nhưng hơn nửa học kỳ sau thì đã cao hơn 1m7 rồi.
"Cũng chúc tết xong rồi, những thứ này anh nhớ nhanh chóng ăn hết nhé, không được để đấy, nếu không thì sẽ hỏng mất, vậy thì lại tiếc quá." Sợ họ tiếc nên không ăn, Phong Ngọc Lan còn dặn dò cẩn thận một câu.
Chương 203: Chương 203
Mẹ Tần nhìn thấy thì cười rồi đi sang chào hỏi, bởi vì Đường Minh Sơn đang trong giờ làm, vậy nên bọn họ cũng không quấy rầy thêm nhiều nữa.
Mà sau khi ăn xong, hai cửa phòng đều được đóng lại cẩn thận, vậy nên sau một lúc thông gió, trong phòng cũng không còn mùi gì nữa.
"Em cũng cảm thấy những thứ đồ như thế này thay đổi quá nhanh, nửa năm trước là một kiểu, nửa năm sau lại thay đổi một chút, thực ra cũng chẳng thay đổi là bao, nhưng giá thì vẫn cứ là cao."
“Đợi thêm đi, chị nghe nói sắp sửa có một kiểu TV mới rồi." Phong Ngọc Lan nói.
Đường Văn Tuệ ở tỉnh, tự nhiên cũng hiểu những thứ đồ này thay đổi nhanh như thế nào.
Đợi đến lúc hai cậu nhóc cầm quyển vở đó đến tìm Phong Ngọc Lan, mặt tràn trề hy vọng chờ được cô hỏi bài, trong đầu Phong Ngọc Lan chỉ có ba từ: “cạnh tranh quá”.
Sau khi ăn xong cơm trưa, vợ chồng Đường Văn Tuệ liền rời đi, phía Phong Ngọc Lan cũng không dám ở lại quá lâu, cũng bởi vì công việc trong tháng giêng khá nhiều, nên sau khi xử lý xong xuôi, mới quay trở lại làm việc.
Có được sự động viên của người nhà, Đường Văn Tuệ cũng rất vui vẻ, tuy rằng cô ấy mới lập gia đình được vài năm, nhưng tính cách vẫn không khác là mấy so với khi ở nhà cũ.
Tên nhóc này dáng người không lớn lắm, lúc mới quen biết Nguyên Khang, chỉ cao đến tai nó, bây giờ Nguyên Khang đã cao hơn một cái đầu rồi, Tần Lưu Hải chỉ cao đến vai nó, xem ra mấy tháng nay đều không lớn thêm được chút nào.
Mắt của bà cũng tinh lắm chứ.
Nguyên Khang và Tần Lưu Hải đều biết ăn cay, cho nên cũng không cần phải chuẩn bị nồi riêng cho chúng, sau khi ăn xong, cả đầu đầy mồ hôi nhưng trong người lại vô cùng hả hê. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đây đã trở thành lịch trình thường nhật của gia đình họ.
"Được thôi." Anh hai Đường gật đầu, rồi lại nhắc đến Đường Văn Tuệ: "Bọn họ nói rằng ngày mai sẽ đến chúc Tết."
Cả đoàn người dạo quanh trong khu phố được hai vòng, cuối cùng là dù chưa thỏa mãn nhưng vẫn trở về nhà. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nguyên Khang nhìn thấy có gà nướng ăn thì vô cùng vui vẻ, cũng đi ra giúp bưng thức ăn, bưng bát đũa, cũng giúp rót rượu, Triệu Thiên bị chọc cười, vội vàng kéo nó cùng ngồi xuống ăn cơm.
Vậy là chuyện mua gà nướng đã trở nên hợp tình hợp lý hơn bao giờ hết.
"Được đấy!" Phong Ngọc Lan cảm thấy không tệ, sau này còn có thể làm bánh ga-tô nữa: "Không quan trọng là học cái gì, đã quyết định học rồi thì không được thay đổi, học cho tốt, mới là chuyện quan trọng."
Nguyên Khang và Tần Lưu Hải cũng vài người bạn học nữa đi dạo xung quanh, không đi theo người lớn, Phong Ngọc Lan nhìn thấy có vài thứ đồ hay ho cũng không mua cho bọn chúng, trẻ con có tiền tiêu vặt rồi, nếu cảm thấy thích thứ gì thì sẽ tự mua thôi.
"Em muốn học nghề, trước công trường bọn em làm có một con phố, có bán bánh mì, em muốn học cái đó."
"Đúng vậy." Đường Minh Sơn gật đầu, cũng giúp cô đặt bếp lò xuống dưới gầm bàn để cho Phong Ngọc Lan dễ dàng chữa bài hơn, sau đó còn đóng cửa phòng, tránh cho tiếng của bọn trẻ làm phiền đến cô.
Lát sau, mọi người làm vệ sinh cá nhân rồi đi ngủ.
Phong Ngọc Lan đặt bếp lò xuống bên dưới bàn, để khi bọn chúng làm bài tập thì không bị lạnh chân.
Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn cùng dọn dẹp bát đũa và phòng bếp xong, Đường Minh Sơn quét qua nhà cửa, rồi lại gọi mẹ Đường trở về phòng ngủ, sau đó lại xem qua bài tập làm văn của Nguyên Khang.
Chỉ là mùi lẩu ở trong phòng có chút nồng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Đúng là đạo lý này!" Đường Văn Tuệ đáp lời: "Nhưng mà nếu như em đi học nghề rồi vậy thì tiền công sẽ bị ít đi, chỉ có thể dựa vào Nam Tuyền để lo cho gia đình thôi."
Năm mới ở bệnh viện vẫn cần có người trực ca, tuổi của bác sĩ Bạch đã lớn vậy nên Đường Minh Sơn ở lại trực, vì thế mà cũng không kịp về nhà ăn cơm tất niên, Phong Ngọc Lan ở lại trên huyện, chuẩn bị cơm nước đầy đủ rồi đưa đến bệnh viện, cùng ăn với Đường Minh Sơn ở phòng làm việc.
"Vâng ạ!"
Ngày hôm sau vợ chồng Đường Văn Tuệ đến đây, Đường Minh Sơn làm ca tối, thế nên ban ngày ở nhà cũng kịp tiếp đãi bọn họ.
Hai năm nay, bọn họ cũng tích góp được ít tiền, nhân lúc chưa có con thì cũng đi làm thêm ở bên ngoài nhiều hơn, nhưng sau khi có con, bọn họ liền muốn một cửa hàng ở trong trấn, vừa có thể chăm sóc người già, lại vừa có thể nuôi sống gia đình.
Đối diện nhà họ có một cửa hàng thu mua hộp giấy, Đường Minh Sơn bèn tìm hết các hộp giấy trong nhà ra rồi buộc lại với nhau, mang sang bên đó bán được tám hào.
Kết quả hai đứa trẻ cùng nhau cạnh tranh, đứa này học thuộc hơn đứa kia nhiều hơn một chút, cuối cùng lại tìm những người quen biết qua mấy buổi đi chơi bóng rổ, mượn sách vở của họ, bắt đầu cùng nhau học thuộc lòng.
Lúc Đường Minh Sơn tan làm, quay trở về nhà bèn nói với Phong Ngọc Lan chuyện này: "Anh gặp họ ở bệnh viện rồi, thầy cũng biết bọn anh có quen biết nên mới nói là họ đến khám xương." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau đó sẽ là đủ mọi kiểu chúc tết, không tính những người thân ở quê, nhà họ Tần ở huyện này, còn có nhà họ Tống, nhà họ Bạch, nhà của thầy giáo Dương và nhà của Dương Bảo Quốc, tóm lại là bận rộn đến hết mùng tám, mới xem như là nhàn rỗi.
Nhưng chỉ cần Đường Minh Sơn rảnh rỗi thì đều giao bài tập toán cho hai đứa, hoặc là đề làm văn, đây vốn không phải bài tập trên lớp mà là bài ôn tập cho tất cả các bài đã học.
"Nói chung là em muốn học thì cứ yên tâm học đi, những việc khác để anh nghĩ cách, em đừng lo lắng nữa."
Đây là tin tức mà lão Liêu mới truyền tới.
Sau khi Đường Minh Sơn kiểm tra trong phòng xong, vừa đúng lúc gặp được mẹ Tần đang dẫn theo Tần Lưu Hải chuẩn bị rời khỏi bệnh viện, Tần Lưu Hải nhìn thấy Đường Minh Sơn bèn chạy ào tới bên cạnh anh: "Chú ơi!"
Còn mẹ Đường thì đi đun nước rửa mặt, sau đó lại ngồi ngủ bên cạnh bếp lò, có gọi bà vào phòng ngủ thế nào bà cũng không vào.
Chớp mắt đã đến kỳ nghỉ đông, mẹ Đường quay trở về quê, căn phòng bà ở được bỏ trống, Tần Lưu Hải cũng dứt khoát ở lại nhà họ Đường, cùng học cùng chơi với Nguyên Khang mỗi ngày, vô cùng tự do tự tại.
Buổi trưa họ ăn lẩu, vừa tiện vừa ngon.
"Được thôi."
Đường Minh Sơn đi mở cửa sổ ban công ra cùng với cửa sổ phòng bếp, mở cả cửa lớn để thông gió.
Triệu Thiên không nghĩ tới họ lại gặp nhau một cách tình cờ như vậy: "Bình thường tôi toàn đi đường phía vườn lê thôi, hôm nay giúp người ta đưa đồ nên mới đi hướng này, không nghĩ đến lại gặp được cậu ở đây."
"Dù sao thì cũng là trùng hợp." Nhắc đến gà nướng là tâm trạng của Đường Minh Sơn đã vui vẻ hơn rất nhiều: "Trong nhà tôi có rượu, uống hai ly nhé?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.