Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 158: Chương 158

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 158: Chương 158


Phong Ngọc Lan còn cắt cho vào một tô lớn đưa sang cho bên cạnh và đối diện cửa.

"Bởi vì trong nhà không có điện nên con không mua." Đường Minh Sơn nói xong rồi lại quay sang mẹ Đường: "Không có gầy bao nhiêu đâu ạ, mẹ nhìn nhầm rồi đấy."

"Nguyên Khang, đừng có quậy mẹ cháu, để cho mẹ ngủ thêm một lát đi."

Hồng Kiến Quân thẳng thừng đuổi người ta về đội công xã Đại Dương: "Khi nào thì hai người về?"

Anh ấy không biết địa chỉ chỗ ở cụ thể của hai người Đường Minh Sơn cho nên chờ ở đây.

"Dạ." Nguyên Khang đóng cửa phòng lại, sau đó lạch bạch chạy đi tìm Đường Minh Sơn. Đường Minh Sơn đang ở sân sau chẻ củi, còn nó xếp chồng từng khúc củi đã được chẻ sang một bên.

Nguyên Khang không nghe, thấy Phong Ngọc Lan còn đang ngủ say sưa, nó thẳng thừng đắp cái chăn nhỏ của mình rồi nằm xuống bên cạnh Phong Ngọc Lan: "Con không dậy đâu, con muốn ngủ nữa."

Lúc nói chuyện lại bị anh hai Đường nghịch chiếc đèn pin chiếu vào mắt, bà liền trừng mắt nhìn sang: "Quậy chưa đủ à?"

Lúc anh hai Đường cầm đèn dầu bước ra thì nghe thấy tiếng gõ cửa sân, anh hai Đường còn thấy ánh sáng ở bên ngoài.

Lúc thấy họ thì Hồng Kiến Quân liên tục vẫy tay.

"Sáng ngày mốt, nhưng mà anh cũng không cần lo, chúng tôi đến nhà ga." Phong Ngọc Lan nói xong thì lấy một túi đồ trong ba lô đeo trên lưng Đường Minh Sơn ra đưa cho Hồng Kiến Quân: "Lần này về gấp quá nên không có cách nào sang nhà ngang thăm A Chi, anh đưa cái này sang cho cô ấy giúp tôi nhé."

Phong Ngọc Lan vội vàng chạy phía sau: "Không cần đâu mẹ à."

"Đèn dầu gì mà sáng quá vậy?"

Sau khi người nhà thấy Phong Ngọc Lan bọn họ ăn xong thì mới vui vẻ trở về phòng ngủ.

Anh hai Đường thật sự rất vui, bèn vội vàng chạy đi mở cửa sân, cha Đường bước ra nghe thấy vậy cũng đi nhanh hơn, thấy quả thật là đứa con trai thứ ba của mình thì vừa mừng vừa sợ.

Đường Minh Sơn đưa tiền xe cho Hồng Kiến Quân, Hồng Kiến Quân mắng vài câu rồi lái xe rời đi rất nhanh.

Mà khi thứ tư đến, thư hồi âm của Hồng Kiến Quân đã được gửi đến, không chỉ có mỗi xe mà cả Hồng Kiến Quân cũng đến.

"Dậy rồi thì rời giường đi, đừng có phiền mẹ của con."

"Đúng rồi, mẹ bảo đang trong quá trình phát triển ấy mà, trông như sắp sáu tuổi rồi."

"Ôi trời sao tụi em lại về rồi?"

"Cái này được sạc bằng điện, chỗ chúng ta không có điện." Cha Đường nhận lấy xem thử: "Cái này quả thật rất tốt, chờ chỗ chúng ta có điện thì mua một cái về mà dùng."

Mãi cho đến hơn mười giờ thì cậu Lưu và thêm vài người nữa mới về đến.

Giọng nói của nó hơi to và cả khuôn mặt mơ màng của nó khiến Đường Minh Sơn bật cười: "Ừm, không nhìn nhầm đâu, đi ra ngoài đi."

Anh hai Đường ngay lập tức tắt đèn pin: "Thứ này tốt ghê đấy, sáng hơn cả đèn dầu luôn!"

Đường Minh Sơn buông đèn dầu, cởi áo khoác nằm xuống rồi dập đèn.

"Mẹ bảo có vài đứa nhỏ phải phát triển đến mấy lần nữa." Phong Ngọc Lan chưa từng nuôi con bao giờ nên cũng không có kinh nghiệm, cơ mà có vài học sinh trước khi đến kì nghỉ hè trông rất bụ bẫm ú nú, thế mà khi khai giảng thì lại vừa cao vừa gầy, qua thêm một kì nghỉ đông thì lại trở nên mập mạp.

Họ rất quý con bò yêu dấu này, chỉ cần là tiếng của con bò kêu lên thôi thì bọn họ luôn dậy để đi xem thử.

Hồng Kiến Quân cũng không khách sáo: "Tôi cũng đang đói bụng lắm đây."

"Anh hai, là bọn em này, bọn em về rồi."

Chờ đến khi Đường Minh Sơn rửa mặt xong rồi trở về phòng thì mới nhận ra bên cạnh Phong Ngọc Lan có thêm một thằng nhóc, nó ngủ rất sâu, vừa nhìn là biết bị người khác bế đến đây.

Nguyên Khang gật đầu thật mạnh, khuôn mặt toàn là vẻ tươi cười, ánh mắt lấp lánh sự vui sướng, cứ như thế, nó nằm lại bên cha mẹ mình lâu thật lâu, mãi sau khi Đường Minh Sơn rời giường thì Nguyên Khang mới lưu luyến dậy theo.

Trên xe có phích nước nóng, bên trong có nước ấm nên ăn sẽ không thấy nghẹn.

Nguyên Khang tròn xoa mắt, nhìn Đường Minh Sơn ôm lấy Phong Ánh Nguyên vào lòng: "Cha? Mẹ!"

Sau khi lên xe, Phong Ngọc Lan đưa bánh bao cho anh ấy: "Còn nóng lắm đấy, mau ăn đi."

Mẹ Đường không nghe cô nói, cầm lấy sáu quả trứng ra ngoài, thêm cả mì mà chị dâu hai Đường nấu thì một tô có đến ba cái trứng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thứ sáu, sau khi tan học thì cô quay về nhà, còn không quên làm cơm tối cho cậu Lưu. Phong Ngọc Lan hấp bánh bao, lúc đi thì mang theo vài cái, bọn họ đã ăn rồi, mấy cái này đưa cho Hồng Kiến Quân ăn.

Phong Ngọc Lan cười nói.

Đường Minh Sơn chiếu đèn pin lên trời.

Bà quan sát hai người đau lòng nói.

Buổi chiều cô cũng chỉ có một tiết học thôi. Về đến nhà còn chưa đến ba giờ, cứ tưởng rằng thời gian tan làm của cậu Lưu là sáu giờ về đến nhà, ai ngờ Đường Minh Sơn đợi đến tám giờ cũng chẳng thấy người đâu.

Anh hai Đường chưa trải đời nuốt nước bọt: "Ôi trời."

Đường Văn Tuệ lôi kéo Phong Ngọc Lan bất ngờ không thôi: "Không ngờ ai người sẽ về vào đêm nay đấy!"

Ngoại trừ Nguyên Khang thì mọi người đều dậy cả.

"Cha ơi, quần áo với giày của con đâu?"

Phong Ngọc Lan dựa sát vào, Đường Minh Sơn ôm cô vào lòng, để lại Nguyên Khang ngủ một mình với cái chăn nhỏ.

Bởi vì thời gian hầm dài nên thịt đầu heo rất mềm, lỗ tai heo vẫn giòn và thơm.

Cửa sân được khóa từ bên trong nên bọn họ không thể mở được.

Hai người Phong Ngọc Lan hơi kích động. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Sáu tuổi phát triển có phải hơi nhanh không? Tại sao phải là mười một, mười hai tuổi?"

Phong Ngọc Lan không cản, cô bị mẹ Đường kéo đi chuyện trò: "Gầy quá, hai con gầy quá rồi!"

Đi một đường về chắc cũng phải mất một tiếng rưỡi, lúc hai người về đến nhà thì con bò kêu lên “ụm bò” khiến cho anh hai Đường và cha Đường tỉnh giấc.

Buổi chiều, Phong Ngọc Lan mua một nửa.

Lúc này trời đã hửng sáng một chút, may là họ còn có đèn pin do cậu Lưu cho mượn, bọn họ không chuẩn bị sẵn nhưng nó vẫn còn đầy pin, có thể sử dụng được hai, ba ngày.

Chị dâu hai Đường trở về phòng lấy đồ, thấy nó đứng ở cửa phòng mà không dám vào, thế là gọi nó một tiếng.

Nước muối còn dư lại cũng không được lãng phí, cô bỏ hết thức ăn chay trong nhà vào, mãi cho đến mười hai giờ phải ngủ thì mới tắt lửa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Đúng rồi đấy. Mẹ à, con còn béo ra này." Phong Ngọc Lan cho bà xem cánh tay của mình.

"Không biết buổi sáng lúc thức dậy thấy tụi mình thì nó sẽ phản ứng ra sao đây?" Phong Ngọc Lan ngáp một cái, kéo chăn ôm lấy Nguyên Khang cười nói.

Đêm nay hai người cũng đã mệt mỏi nên nhanh chóng thiếp đi.

Hồng Kiến Quân qua đây là để đưa hàng, sau khi đưa hàng xong sẽ đến cổng Đại học Y khoa để chờ họ.

"Các con trễ thế mới về, chắc chắn là xuống xe ở công xã bên kia, đi lâu như vậy, chắc là đói bụng lắm rồi."

"Trông gầy vậy, nhưng cũng cao hơn nhiều rồi."

Nếm được đồ ăn ngon, cậu Lưu dường như cũng vực dậy tinh thần, cười đùa nói chuyện với bạn bè.

Sáng sớm, Nguyên Khang nghe thấy tiếng gà gáy bèn đạp chân mấy cái, ngáp thêm vài lần, còn định trở mình hai cái rồi đi xem con bò mình yêu thích. Thế mà trở mình chưa được một nửa lại lăn vào cái ôm thơm mềm, nó còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một bàn tay to đẩy nó ra ngoài.

Đường Minh Sơn cầm đèn dầu trong tay, kề sát vào để nhìn rõ gương mặt Nguyên Khang đã hai tháng không gặp.

Sau khi Đường Minh Sơn mặc quần áo xong thì ôm lấy Nguyên Khang, nó vươn tay choàng qua cổ của anh. Lúc đi tới phòng của ông bà nội, Nguyên Khang vội vàng tụt xuống mặc quần áo và mang giày vào, sau đó lại mở cửa phòng Phong Ngọc Lan để nhìn.

Cũng may là chú Lâm ở cách vách cũng không về, thím Lâm trấn an họ: "Chắc là đang họp đấy, đừng lo lắng."

Ngày hôm sau cậu Lưu phải đi làm, lúc ăn bữa sáng, cô có thể thấy quầng thâm dưới mắt của ông ấy, tối qua hẳn ngủ không ngon lắm.

"Vậy thì đừng có làm ồn." Đường Minh Sơn cũng không giục nó ra ngoài, anh xoa nhẹ đầu nó rồi nói nhỏ.

Có rượu, có thịt, có cả bánh bao.

Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn bày đầu heo ra ngay ngắn trên bàn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dọc đường đi, Hồng Kiến Quân kể về Tống Chi, mẹ Đường và Nguyên Khang. Tuy rằng xe vận tải xóc nảy hơn một chút so với xe khách, nhưng hai người vẫn rất vui vẻ.

Chương 158: Chương 158

Mặt mày chị dâu hai Đường cũng rất hớn hở, Đường Văn Tuệ nghe vậy bèn vội vàng xắn tay áo: "Chị dâu hai, em với chị cùng đi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phong Ngọc Lan ghé vào trong lòng anh, suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngày mai em tan học sớm, mua chút đồ đạc để kho, lúc anh về nhớ ghé qua cửa hàng lương thực mua một cân rượu ngũ cốc về nhé, cậu cả thích uống lắm."

Đường Minh Sơn bật đèn lên, nằm bên cạnh Phong Ngọc Lan rồi ôm lấy cô: "Chắc là đã xảy ra chút mâu thuẫn nho nhỏ."

Mẹ Đường lại nhếch miệng: "Béo gì chứ, gầy đây này! Không được, mẹ đi luộc trứng cho các con."

Mang đầu heo về nhà, dựng một cái bếp đơn sơ ở trong sân, đặt nồi đồng lên trên, đầu tiên là rửa đầu heo cho thật sạch sẽ rồi bê nồi lên để hầm.

"Em đây."

"Đúng vậy, đúng vậy, đói lắm rồi đúng không? Chị đi nấu mì cho tụi em!"

Nguyên Khang ngồi ở bên giường không tìm được quần áo và giày, bèn hỏi thật nhỏ, sợ sẽ đánh thức Phong Ngọc Lan.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 158: Chương 158