Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 142: Chương 142
Liêu Quế Phương nghe vậy thì lên tiếng an ủi: “Không phải đã nghe ngóng rõ rồi sao? Giấy thông báo được gửi đến trước đều là của các trường đại học có điểm thấp, chúng ta đừng vội, đợi thêm đi.”
Đường Minh Sơn bước đến. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngay cả nhà họ Chương và nhà của Xuân Phân cũng thấy tự hào lây.
“Đúng vậy.” Phong Ngọc Lan ghé sát vào lòng anh: “Tốt thật, ngày mai về nhà báo tin nhé?”
“Được.” Anh hai Đường hài lòng uống ngụm nước: “Thằng ba này, em và em dâu thật sự khiến chúng ta nở mày nở mặt đấy!”
Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn cười, nhìn người lớn trong nhà bàn bạc chuyện bày tiệc mà không hề ngăn cản.
Phong Ngọc Lan nói.
“Em còn nhớ những gì năm ngoái em nói không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lại hai ngày trôi qua, giấy thông báo của Phong Ngọc Lan họ được gửi đến cùng lúc.
Mẹ Phong gật đầu: “Bây giờ nó đủ lông đủ cánh rồi, cũng hận chúng ta gả nó cho một người đàn ông không được, tìm nó không được lợi gì đâu.”
Mẹ Phong hỏi ngược lại.
Phong Ngọc Lan bị người ta tố cáo cũng không cảm thấy ngạc nhiên, dù gì thành tích của mình trước đây đúng thật là không thể thi được như vậy.
Đường Minh Sơn dùng cằm cọ lên đầu cô: “Chắc chắn họ sẽ rất vui mừng.”
“Đúng vậy, theo con thấy là do đề thi quá dễ, sớm biết như vậy thi con cũng bảo cha đứa nhỏ đi thi thử.”
Trên đường đi, anh ấy được mọi người nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tỵ.
“Tôi cũng định qua đó thì cậu đã đến rồi.” Thì ta trên trấn đã phát thưởng cho Đường Minh Sơn họ, nhờ đội trưởng mang tiền đến đó.
Sắc mặt mẹ Phong khó coi hơn, họ không nghe được chút tin tức nào cả!
Cho dù là vậy, trường đại học họ chọn cũng chỉ gửi vài phần giấy thông báo đến huyện này mà thôi.
Anh hai Đường đạp chiếc xe đạp của Đường Minh Sơn đến nhà chị cả Đường và bác, còn có cậu nữa để báo tin, lúc trở về thì trời đã tối. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tống Chi và Hồng Kiến Quân đã làm một bữa cơm mời gia đình ba người họ qua ăn, Phong Ngọc Lan mang một ít điểm tâm sang, còn Đường Minh Sơn thì mua vài bình rượu tinh chế.
Mỗi người năm mươi đồng, lúc này trong tay hai người họ đã có một trăm đồng.
“Cút đi!”
Nghe vậy, sự khẩn thiết trong ánh mắt chị dâu Phong lập tức nguôi bớt đi: “Đúng vậy, đừng đến tìm chúng ta mượn tiền đấy, cuộc sống của nhà chúng ta cũng rất khó khăn.”
Nhưng trước mắt cũng không tiện vạch trần, chị dâu kia nhìn gương mặt đứng đắn của mẹ Phong, lớn giọng kể lại chuyện Đường Minh Sơn và Phong Ngọc Lan thi đỗ đại học một cách tường tận.
Đường Minh Sơn hỏi.
“Anh chỉ sợ phụ kỳ vọng của em mà thôi.” Tăng Bộ Thắng mím môi: “Đã đợi nhiều ngày như thế, càng đợi càng thấy phiền.”
“Ừm.”
Tăng Bộ Thắng đứng trên lầu thấy cảnh tượng này thì cảm thấy lo lắng: “Không có của anh rồi.”
Lúc này còn có gì phải sốt ruột chứ, tất cả chỉ còn buồn phiền thôi.
Sau khi giúp đỡ dọn dẹp xong, ai nấy tự đi tắm rửa, Phong Ngọc Lan đắp mền cho Nguyên Khang, sau đó lại được Đường Minh Sơn ôm lấy.
Không chỉ vui vẻ, gia đình bác cả Đường và chú ba Đường đều đến nhà cha Đường, tờ giấy thông kia bị hết người này lật đến người kia lật ra xem.
“Đúng vậy đúng vậy.”
Đúng thật Phong Ngọc Lan đã báo danh vào trường Đại học Sư phạm tốt nhất của tỉnh, còn Đường Minh Sơn lại đăng ký vào trường Đại học Y tốt nhất của tỉnh.
Anh hai Đường kiêu ngạo ưỡn ngực, tỏ vẻ ta đây rất giỏi.
“Nhớ chứ.” Phong Ngọc Lan hôn lên cằm anh: “Đã nói là sẽ cùng nhau đỗ đại học, chúng ta làm được rồi.”
Đám người chị dâu hai Đường đều vây lấy hỏi không ngừng, càng nghe càng thấy vui, anh họ cả chạy đến chỗ đội trưởng báo chuyện mừng này, đội trưởng cũng hớn hở đến chung vui.
“Tôi nghe Nguyên Khang nói Ngọc Lan muốn làm giáo viên, có lẽ là Đại học Sư phạm đúng không?”
“Thím Phong, chị không đến nhà họ Đường ăn mừng sao?”
Hai trường đại học đối diện nhau, cũng chỉ cách nhau một con đường.
“Em hiểu mà, đừng vội.” Liêu Quế Phương cười chỉ lên lầu: “Đồng chí Tiểu Đường họ còn không thèm sốt ruột nữa kìa.”
Lúc bưu tá đưa hai tờ giấy thông báo cho họ thì đám người chị dâu Vương đều vây lấy xem.
(*) Nhà kề: nhà trong khu tứ hợp viện.
Chị dâu Phong đứng trong sân, cũng nghe được hết những lời chị dâu này mới nói, đợi sau khi người đó rời đi cô ấy mới vội vàng đi tìm mẹ Phong.
Mẹ Phong cũng rất tức giận nhưng bà ta không dám đi tìm Phong Ngọc Lan: “Con gái đã gả đi thì như bát nước hắt ra ngoài, thêm nữa là hai người cùng học đại học đấy! Tiền học, phiếu thực phẩm ở đâu ra?”
Lúc này mọi người mới biết Phong Ngọc Lan vẫn luôn cố gắng học tập, Đường Minh Sơn là thầy của cô, còn cô lại là cô giáo của bọn nhỏ ở nhà ngang.
“Giỏi, giỏi lắm! Minh Sơn, Ngọc Lan à, hai đứa đúng là khiến nhà họ Đường chúng ta nở mày nở mặt!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đường Minh Sơn rót một chén nước ấm cho anh ấy: “Uống nước đi, sau đó hãy đi tắm, nước tắm em đã mang đến nhà kề* cho anh rồi.”
“Cậu và mợ nghe hai vợ chồng thằng ba đều thi đỗ đại học thì lập tức hỏi đến chuyện đãi tiệc, còn nói nhất định sẽ đến nữa.”
“Đãi chứ! Bắt buộc phải đãi!”
Không nói anh ấy, ngay cả đám người chị dâu hai Đường cũng thế.
Mặt Phong Ngọc Lan lập tức đỏ lên.
Bác cả Đường và chú ba Đường cũng đưa lì xì, mỗi người hai mươi đồng, đây là món quà vô cùng lớn.
Câu này khiến chị dâu Phong không còn tự tin nữa: “Như vậy cũng có lý, vậy, vậy không chiếm được của hời nào như vậy sao?”
Lúc này mặt cha Đường và mẹ Đường đều đỏ ửng cả lên, vô cùng kích động.
Mẹ Phong đang làm việc trên mảnh đất nhà mình, một chị dâu họ hàng xa ở chỗ đội sản xuất gần nhà họ Đường quay về, đương nhiên biết chuyện bên đấy đang đãi tiệc rồi, lúc đi ngang qua thấy mẹ Phong đang làm việc thì khó tránh lấy làm lạ.
“Nếu như được, nó gả qua đó hơn hai năm mà bụng vẫn chưa có tin tức gì sao?”
Vì thế đã có người lén tố cáo Phong Ngọc Lan nói cô làm giả kết quả.
“Nhà họ Đường sao?”
Bên dưới bàn ăn là lò sưởi, mọi người ăn cơm cũng không cảm thấy bị lạnh chân, bữa ăn này tốn mất một tiếng hơn, bàn ăn được ăn sạch sẽ, rượu cũng uống cạn.
Giọng nói thím ba Đường trở nên phấn khởi: “Anh hai, chị dâu, chúng ta phải đãi tiệc mới được!”
“Con nghe nói Đường Minh Sơn cũng không phải không được.”
“Nghe nói lấy điểm rất cao, là trường đại học lớn đấy!”
Còn không cho họ trả lại nữa, nếu không sẽ bị mắng.
Thầy Vương cũng dán tất cả các bài thi chuyển cấp hai, ba và bài thi cuối kỳ lớp mười hai của Phong Ngọc Lan lên bên còn lại.
Mặc dù cả người anh ấy đầy mồ hôi nhưng lại trông rất vui mừng.
Thanh niên ấy cũng vui mừng đến đỏ cả mắt, nhanh chóng xuống lầu lấy giấy thông báo.
Lúc tờ giấy thông báo đầu tiên được gửi đến là buổi trưa ba ngày sau.
Bác Ngô bên nhà ngang cũng viết một tờ thông báo dán trước cửa.
“Em thấy sốt ruột rồi đấy.”
“Không ngờ đồng chí Tiểu Đường có thể từ một kỹ thuật viên trở thành bác sĩ tương lai rồi.”
Lý do chọn trường trong tỉnh cũng là nghĩ nếu trong nhà có chuyện gì thì họ cũng có thể tranh thủ về trong ngày được.
Chuyện hai người nghĩ không ra thì những thanh niên quen biết Phong Ngọc Lan cũng cảm thấy không tin được.
“Anh xoa bóp cho em nhé?”
Bác cả Đường nước mắt lưng tròng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Mẹ, Ngọc Lan thi đỗ đại học rồi, đây là chuyện làm rạng danh tổ tiên đấy! Bây giờ lại để nhà họ Đường chiếm hết danh tiếng, còn nhà chúng ta lại không có gì cả!”
“Bên chị cả cũng vô cùng vui mừng, bác thì không có ở nhà, ra ngoài uống rượu mừng rồi, nhưng em họ tư ở nhà, cậu ta sẽ nói lại với bác.”
Mẹ Phong nghi ngờ ngẩng đầu lên: “Bây giờ không phải là tết cũng không phải ngày lễ gì, nhà họ Đường ăn mừng gì thế? Chúng tôi không phải là loại họ hàng thích vòi tiền, không có chuyện gì thì thường sẽ không qua đó đâu.”
Hiệu trưởng cố ý dán bài thi của Phong Ngọc Lan lên bảng thông báo trước cửa trường, còn một mực đứng ở đó trông chừng, chỉ được xem, không ai được đụng tay đụng chân vào.
“Là trường đại học nào thế?”
Chị dâu Phong phiền muộn nói.
Chương 142: Chương 142
Mẹ Phong nghĩ không ra: “Mới học tiểu học được vài năm, sao gả qua đó hai năm lại đỗ đại học vậy?”
Tăng Bộ Thắng phụt cười: “Thường ngày hai người họ đều thích đọc sách, rất nỗ lực đấy, anh không so được với người ta đâu.”
Còn lúc nhà họ Phong nhận được tin tức thì nhà họ Đường đã bắt đầu bày tiệc rồi.
Bác Ngô cố ý lớn tiếng gọi tên của một thanh niên ở lầu hai: “Cháu thi đỗ rồi!”
“Tên cũng dính dáng đến nhau, cho dù nó không nhận chúng ta thì nó cũng là con gái của mẹ, nó thi đỗ cũng xem như nhà chúng ta được nở mặt, nhưng sao nó lại thi đỗ đại học được chứ?”
“Nghe nói bên viện giáo d·ụ·c thanh niên chỉ có một người thi đỗ, còn nhà chúng ta một kỳ thi lại có đến tận hai người! Hơn nữa còn là trường đại học tốt như thế!”
Khóe miệng người kia giật giật, họ biết sau khi Phong Ngọc Lan được gả đi thì không còn qua lại gì với nhà mẹ đẻ bữa, cũng biết sức khỏe Đường Minh Sơn không được tốt lắm, nhà họ Phong nhận một số tiền sính lễ lớn, đương nhiên cũng không dám lui tới nhiều.
Nguyên Khang đã xuống lầu xem náo nhiệt, Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn đứng trước cửa nhà, nhìn ra đám đông náo nhiệt ngoài bờ đê.
“Bữa tiệc này vô cùng phong phú! Tôi còn theo qua đó ăn được một bữa nữa, không lẽ các người không biết chuyện này sao?’
“Đó là chuyện đương nhiên, đặc biệt là trường đại học mà đồng chí Tiểu Đường chọn, nghe ông nhà tôi nói trường này nằm trong những trường đứng đầu cả nước chúng ta đấy!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.