Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 134: Chương 134
“Nói là ra ngoài đi dạo một vòng, sau đó nói rất mệt muốn ngủ một giấc, trên đường đi, thím đi vào lấy chút đồ thì phát hiện không đúng lắm, đưa tay lên thử thì không còn hơi thở nữa.”
Mùa đông năm nay, nhà máy giấy phải nghỉ chậm vài ngày, mà Đường Minh Sơn trực ban ở vòng đầu tiên, nói cách khác, sau khi trực ban xong, anh có thể nghỉ đến mùng tám tháng giêng.
Nguyên Khang được mẹ Đường đưa đi, cũng không cần bọn họ quan tâm quá nhiều.
Trên đường về nhà, Đường Minh Sơn và cô đều không nói gì, lúc sắp đến ngã rẽ ở bên ngoài nhà, anh bỗng xoay người nhìn về phía bờ ruộng đối diện.
Chương 134: Chương 134
Thế là hôm hai mươi lăm tháng chạp, một nhà ba người thu dọn đồ đạc về quê.
“Lúc bà tổ còn sống thương nó nhất, rời khỏi nhân thế, chắc chắn không nỡ Minh Sơn nhất, muốn ở cạnh nó một thời gian mới đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cuối cùng, cô ta cũng không tặng số măng ấy, không biết mấy ngày nữa cô mới về, sợ hỏng mất.
“Khi còn bé, chỉ cần anh muốn về nhà, bà tổ đều sẽ đưa anh đến đó, đứng ở trên ruộng nhìn anh bước vào cửa nhà, mới yên tâm quay về.”
Đêm này có chút mưa nhỏ, hơn một giờ sáng Phong Ngọc Lan mới về đến nhà nghỉ ngơi, mà Đường Minh Sơn cả đêm không về.
Đường Minh Sơn nghe vậy thì đau đầu: “Sao còn tin mấy cái này...”
Anh hai Đường ở cửa bếp nghe được, khóe miệng giật mạnh, trở về nhà trên, anh hai Đường còn bị chị dâu hai Đường và Đường Văn Tuệ châm chọc: “Còn bảo chúng ta đừng tin mấy thứ kia, kết quả chính bọn họ lại bàn tới mấy chuyện đó.”
“Có thể." Đường Minh Sơn bị dáng vẻ này của cô chọc cười, sau khi nằm xuống bèn ôm lấy cô: “Ngoài ra, anh cũng nhận được thư của mấy bạn học cũ ngày xưa, trong thư cũng mơ hồ nhắc tới, anh thấy rất có khả năng một hai năm nữa sẽ khôi phục kỳ thi đại học.”
“Bọn Văn Cường vốn định cuối năm nay sửa nhà, kết quả lại vì trên thị trấn sửa kênh nước nên trì hoãn không sửa, nhìn lại ngày, đổi thành sau mùa xuân rồi.”
Nguyên Khang tiếp tục đi nhà trẻ, Đường Minh Sơn và Phong Ngọc Lan cũng ai làm việc nấy.
“Lúc này, e rằng chỉ có Ngọc Lan ở bên thằng ba là tốt nhất, đi thôi, vào nhà đi." cha Đường nói.
Vừa mang măng lên đó thì thấy nhà Phong Ngọc Lan có người, còn là một thanh niên trông rất quen mắt, suy nghĩ kỹ lại, là người yêu của em chồng Phong Ngọc Lan sao!
“Đây cũng là một kiểu hiếu kính với trưởng bối mà.”
Phong Ngọc Lan cũng sẽ tỉnh giấc, sau đó dựa sát vào anh nhỏ giọng nói chuyện một lát.
Đường Minh Sơn không phản bác lời này, đến ngày, cùng chú Điền bọn họ lén lút đi tới chỗ trống trải thắp hương.
Nguyên Khang vui vẻ tưng tửng chui vào trong chăn ấm áp, đẹp quá đi.
Buổi tối còn nhét chút lì xì cho nó.
“Đúng vậy, chỉ là không may mắn như Minh Sơn, tiện tay cầm quả nào cũng ngọt hết!”
“Luôn nằm mơ, nói là mơ thấy bà tổ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phong Ngọc Lan bảo Nguyên Khang ngồi vào lòng Đường Minh Sơn, tay ba người nắm chặt nhau.
Đường Minh Sơn nhắm mắt lại, trong đầu toàn những hình ảnh bà tổ chăm sóc anh năm đó và bóng dáng bà ấy đứng lẻ loi một mình trước cửa sân nhà vào mùa đông năm ngoái.
Phong Ngọc Lan nhìn sang: “Vậy em có thể bắt kịp thời đại không?”
Vừa về đến nhà thì được ăn quýt năm nay ở sau vườn nhà Đường Văn Cường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngày hôm sau khi Phong Ngọc Lan qua đó, Đường Minh Sơn vẫn đang bận rộn, quầng mắt anh có chút xanh đen, vừa nhìn là biết tối hôm qua đã không nghỉ ngơi.
Cũng may sân đủ lớn.
Hốc mắt Đường Minh Sơn nóng lên, thật lâu sau mới lên tiếng: “Ừ.”
Mẹ Đường gật đầu, dắt Nguyên Khang theo ông đi vào sân.
Hai ngày sau, họ trở lại nhà ngang.
Mẹ Đường dắt Nguyên Khang và cha Đường đứng ở cửa viện, nhìn hai người dựa sát vào nhau, mẹ Đường thở dài nói: “Bà tổ qua đời, không biết Minh Sơn sẽ buồn tới mức nào nữa.”
Đường Minh Sơn từng được nuôi dưỡng dưới tay bà tổ, cho hai người cùng khoác áo tang, bắt đầu giúp đỡ.
Phong Ngọc Lan nhìn chằm chằm vào mắt anh, Đường Minh Sơn chột dạ nhìn sang chỗ khác, dù sao tối hôm qua lúc Phong Ngọc Lan đi, anh đã đồng ý sẽ nghỉ ngơi.
“Anh biết." Đường Minh Sơn vươn tay ôm vai cô, kéo người vào lòng: “Anh đều biết.”
“Anh cũng đã biết mình quá đáng, chỉ là em không khuyên anh." Phong Ngọc Lan nhìn về phía linh đường: “Làm chút chuyện gì đó cho bà tổ, anh cũng an tâm hơn.”
Lúc đến nhà bà tổ, trong sân đã bày sẵn mấy bộ bàn ghế, người đến giúp đỡ bài trí linh đường và sân không ít, số người đỏ mắt cũng không ít, đây đều là những người đã nhận ân tình của bà tổ.
Bọn anh hai Đường đã ở đây từ sớm, thấy bọn họ trở về, cha Đường vội vẫy tay.
Hai người gật đầu, đưa Nguyên Khang đi tới linh đường nhà trên dập đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đường Minh Sơn không bày tỏ cảm xúc gì, một nhà ba người lên xe bò, Chương Nam Tuyền ngồi phía trước đánh xe.
Nói xong lại sờ đầu cô: “Phải làm đề cho tốt, học thật tốt, sau đó chúng ta cùng nhau bắt kịp thời đại.”
Các con gái và con rể của bà tổ đều đã trở về hết, những đứa trẻ từng được nuôi dưỡng ở chỗ bà ấy giống như Đường Minh Sơn, sống tiếp được, cũng đều quay về.
“Chúng ta không còn mẹ nữa rồi.”
Lúc nghỉ hè, Trịnh Văn Văn và mấy đứa trẻ khác vẫn tới, nhưng bởi vì phải về nhà ăn tết, ở bên các cụ nhiều hơn, nên chỉ được hai mươi ngày.
Phong Ngọc Lan cũng không giấu gì.
*
“Đi dập đầu đi.”
“Không sao.” Đường Minh Sơn lật tay nắm tay cô, giọng nói trở nên thấp hẳn đi: “Bà ấy ra đi thanh thản… là được.”
Lời này khiến mắt Phong Ngọc Lan cũng cay cay.
Phong Ngọc Lan nhìn qua, bờ ruộng đó bây giờ chỉ còn cỏ dại: “Minh Sơn, người còn sống phải sống thật tốt, như thế thì người biến thành sao, mới có thể yên tâm.”
Bàn ghế trong sân nhất thời không đủ dùng, thế nên bọn Đường Minh Sơn bèn mượn bàn ghế ở trong đội.
Phong Ngọc Lan choàng lên cổ Nguyên Khang một chiếc khăn choàng, đôi tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Đường Minh Sơn: “Minh Sơn…”
Hai ngày sau, Đường Minh Sơn là một trong những người khiêng quan tài, đưa bà tổ lên núi, sau khi xuống núi, thì hỗ trợ việc trả lại bàn ghế, rồi quét dọn trong ngoài sân thật sạch sẽ.
Phong Ngọc Lan cười nói.
Anh nói anh luôn mơ thấy bà tổ.
Đảo mắt đã là tháng chạp, Nguyên Khang đã nghỉ học, hôm nay vừa hay là sinh nhật nó, Đường Minh Sơn cố ý xin nghỉ hôm nay, làm đồ ăn ngon cho nó với Phong Ngọc Lan, dẫn nó đi xem phim ở rạp chiếu phim trong huyện.
“Đó cũng là bản lĩnh của người ta.” Chị dâu Vương chọn ra một số măng trông đẹp mắt ra đặt vào giỏ, định lát nữa mang qua cho Phong Ngọc Lan: “Nếu như có đầu óc như Ngọc Lan thì em cũng đi học thử!”
Chỉ tiếc là không được gặp mặt bà ấy lần cuối.
Chương Nam Tuyền đến báo tang cho họ, người được báo tang là bà tổ.
Lúc Đường Minh Sơn đi vào, Nguyên Khang đã ngủ, anh nhỏ giọng nói với Phong Ngọc Lan: “Vừa rồi anh nghe anh ba Hoàng ở tầng hai nói với anh hai Lý, mấy ngày hôm trước vào thành phố học tập, nghe được tin kỳ thi đại học được khôi phục.”
Con gái lớn của bà tổ ở trước mắt mọi người khóa cửa viện, phía sau còn có hai em gái và người nhà của họ.
Phong Ngọc Lan im lặng một lúc mới khàn khàn lên tiếng: “Tại sao mất vậy?”
Nguyên Khang kiên trì muốn tự mình bóc ăn nên mặc kệ nó, lúc này A Tráng đang đùa với nó.
“Nhưng đáng tiếc, cả đời này em cũng không làm được.” Anh cả Vương lắc đầu, bị chị dâu Vương đánh một cái.
Thấy Phong Ngọc Lan, anh bước nhanh tới.
“Cha nói mười lăm hàng tháng, chúng ta đừng quên thắp hương cho bà tổ, còn nói trong nhà cũng thắp, đưa cơm nước cũng để bọn họ làm.”
“Lúc em đi thì mấy thím trong đội đang vội vàng qua đó mặc áo liệm cho bà ấy.”
Cuộc sống dường như không có gì thay đổi, chỉ có điều Đường Minh Sơn thường xuyên giật mình tỉnh giấc trong đêm một hai lần.
Phong Ngọc Lan cũng bị mấy chữ bắt kịp thời đại kia chọc cười, hai vợ chồng cùng cười rộ lên, đến khi nghe thấy tiếng Nguyên Khang rầm rì, bọn họ mới thôi, dựa sát vào nhau ngủ.
“Có lẽ là thế." Lúc này mẹ Đường đã dựng đũa “đứng thẳng” trong nửa bát nước, đũa vừa vặn đứng lại: “Phải thắp hương cho bà tổ thôi, đưa mấy bát cơm nước rồi.”
Sau khi trời lạnh, giường gỗ Nguyên Khang ngủ được thu lại, bây giờ ngủ cùng cha mẹ.
Chị dâu Vương nghe thấy thế thì thở dài: “Cũng xem như bà lão ra đi thanh thản rồi.”
Biết quan hệ của Đường Minh Sơn và bà tổ thân thiết hơn người bình thường nên Chương Nam Tuyền nhờ anh hai Đường hỗ trợ sắp xếp vị trí, cậu ấy lên huyện mượn chiếc xe bò.
“Thật sao?”
Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn đưa Nguyên Khang lên trước.
Mặc dù không tiếp xúc với bà tổ quá nhiều, nhưng Phong Ngọc Lan cũng rất thích bà cụ hiền lành này.
Mẹ Đường cũng không yên tâm, lúc Đường Văn Tuệ đến giao hàng, cố ý bảo cô ấy hỏi Phong Ngọc Lan, xem gần đây Đường Minh Sơn thế nào.
Kết quả là Đường Văn Tuệ quay về nói, sắc mặt cha Đường và mẹ Đường đều không tốt.
“Quýt năm nay ngọt quá, ăn ngon!"
Phong Ngọc Lan đi đón Nguyên Khang, Chương Nam Tuyền đến nhà máy sản xuất giấy tìm Đường Minh Sơn, sau đó tập hợp ở Cung tiêu xã.
Dựa theo thời gian vốn có, mùa đông sang năm sẽ khôi phục thi đại học, mà vừa hay mùa hè sang năm, cô tốt nghiệp trung học phổ thông.
Chương Nam Tuyền thở dài: “Xem như đi trong giấc mơ vậy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.