Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 572: Chương 572

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 572: Chương 572


Sau đó cô suy nghĩ hơi nhiều. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anh ấy chỉ ghét người nhà họ Tiêu.

Quả nhiên, Lương Hằng Châu nghe được lời Hàn Đông Nguyên nói cũng không kinh ngạc.

Ngày nay, một công nhân chính thức kiếm được hơn ba mươi tệ một tháng, gia đình bình thường sau khi trừ đi những nhu cầu thiết yếu hàng ngày thì không thể tiết kiệm được một đồng nào, cho dù hoàn cảnh gia đình khá hơn, cả nhà có thể tiết kiệm được một trăm tệ một tháng, thì một năm chỉ có một ngàn hai trăm tệ. Muốn tiết kiệm ba mươi ngàn tệ thì phải mất ba mươi năm. Dạng gia đình nào có thể tiết kiệm một trăm tệ một tháng chứ?

Cô liếc nhìn Hàn Đông Nguyên.

Nếu Tiêu Lan và Lương Ngộ Nông biết chuyện này có cảm thấy khó chịu không?

Mẹ của Lương Hằng Châu là vợ trước của Lương Ngộ Nông, nghe nói từ nhỏ bà ta sống gần nhà họ Lương, nên mọi người đều biết bà ta.

Tất nhiên cô biết anh đang cố tình gây rắc rối.

Vậy nếu mẹ Lương thích thì sư phụ Lương sẽ mua cho bà ấy? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anh ấy cười nói: “Em đang nghĩ đâu vậy? Mẹ anh và dì Tiêu là bạn bè. Chuyện như vậy dì Tiêu sẽ không để ý, chú hai cũng không để ý, họ không nghĩ phức tạp như em đâu. Lúc trước anh có nghe mẹ anh kể về căn nhà số hai mươi sáu, bà ấy bảo nó rất đẹp nên anh nghĩ có thể bà ấy thích nó”

Tất nhiên là Trình Ninh rất ngạc nhiên.

Lương Hằng Châu mỉm cười ôn hòa và dịu dàng, vô cùng bao dung và kiên nhẫn.

Anh ấy không sợ nhà họ Tiêu gây rắc rối.

Trình Ninh: ……

Tất nhiên, ngôi nhà của nhà họ Tiêu cũng rất đáng ghét, cho nên ném ngôi nhà đáng ghét cho người đáng ghét cũng không sao.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chương 572: Chương 572 (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vẻ mặt Trình Ninh rất phong phú, Lương Hằng Châu nhìn thấy, tự nhiên biết cô nghĩ nhiều rồi.

Hàn Đông Nguyên lười biếng nói: “Để bọn tôi làm quen với nhau được rồi.

Vậy mẹ Lương thích ngôi nhà cũ của nhà mẹ đẻ Tiêu Lan?

Thực ra mẹ anh ấy chỉ nói có một lần thôi.

Có sẵn cơ hội đối phó bọn họ, vừa hay mua nhà tiết kiệm chi phí thì anh ấy sẽ mua nó.

Trình Ninh còn chưa kịp nói gì thì Hàn Đông Nguyên đã nói thẳng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vừa nói, anh vừa chỉ vào một ngôi nhà trên bản đồ, đó là số mười hai Ngân Than, một biệt thự hai tầng màu nâu đỏ kết hợp giữa phong cách Trung Hoa và phương Tây. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiêu Lan sống ở nhà số hai mươi sáu Ngân Than, còn mẹ Lương, Lương Ngộ Nông và sư phụ Lương đều sống ở Phố Thất Lý, vậy mẹ Lương và Tiêu Lan cũng biết nhau?

Anh ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc nhận lại bố ruột mình và trở về nhà họ Lương mà họ đã nói, nhưng từ khi còn nhỏ, thái độ đề phòng anh ấy và mẹ anh ấy như kẻ trộm của bà cụ Tiêu khiến anh ấy rất khó chịu.

Ngoài ra, cô đã chi bao nhiêu tiền cho giấy chứng nhận quyền sở hữu đất đai và tài sản chứ?

Điều quan trọng là không biết tin tức và không yên tâm.

Chỉ là một căn hộ nhỏ tồi tàn giá sáu trăm tệ, cộng thêm một trăm hai mươi tệ tiền mặt và ba mươi ký lương thực phụ, cộng lại chưa đến tám trăm tệ, nếu có thể bán được ba mươi ngàn tệ thì nhà họ Tiêu đã cho cô kiếm được một món hời lớn.

“Không cần thương lượng giá cả.”

Anh ấy nói: “Nếu căn nhà này trước đây để lại thì ba mươi ngàn tệ cũng không thể mua được. Bây giờ cũng không có ai mua nữa”.

Có thể bắt chẹt anh ta một khoản tiền.

Trước khi xây dựng đất nước nhà bố anh ấy có một xưởng mộc. Sau khi xây dựng đất nước, bố anh ấy là chủ xưởng đóng tàu. Ông nội anh ấy thường nhận vài việc riêng. Bởi vì được Lương Ngộ Nông chăm sóc, gia đình chuyển từ chủ buôn nhỏ thành công nhân, mấy năm nay cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều, mọi người trong nhà, đặc biệt là bố con anh ấy đều có lương cao, trong nhà tiết kiệm cũng được kha khá.

Nhưng cô lười nói ra, Lương Hằng Châu cũng không phải quả hồng mềm.

“Chú hai” mà anh ấy nói đến chính là bố ruột của anh ấy Lương Ngộ Nông.

“Ba mươi ngàn tệ.”

Anh ấy nhìn quanh bản đồ và nói: “Bọn em chọn được căn nào chưa? Anh có thể giúp em tìm hiểu xem tình hình thế nào. Dùng số tiền bọn em bỏ ra mua nhà, sau đó tùy tình hình mà cộng trừ một ít được không? Ở đây anh quen rất nhiều chủ cũ, có thể giúp em thương lượng giá”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 572: Chương 572