Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Ngũ Diệp Đàm
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 498: Chương 498
Nhưng kể từ lần trước bà nội Hàn trở về nói rằng có một người dân trong thôn bị người ta chuốc thuốc vào rồi nửa đêm chạy vào phòng Trình Ninh lấy trộm đồ, cho dù bà nội Hàn nói nhẹ nhàng thế nào, dù có nhấn mạnh cháu gái không sao, sau này cũng sẽ không sao thì bà vẫn cảm thấy lo lắng không thôi, rồi sau đó lại xảy ra lũ quét.
Trình Ninh suy nghĩ, trong lúc chờ Trình Ninh đang suy nghĩ Trình Tố Nhã ngẩng đầu lên nhìn xung quanh căn phòng của cô, sau đó ánh mắt quét qua giá phơi quần áo thì đột nhiên dừng lại, vì trên đó không chỉ phơi quần áo của Trình Ninh, mà còn phơi cả một vài bộ quần áo của đàn ông thậm chí......, ánh mắt của bà ấy dừng lại trên những bộ quần áo đó một lúc lâu, sau đó quay sang nhìn những nơi khác trong phòng, giày dép trên giá giày, cốc nước trên bàn, đồ dùng sinh hoạt.
Nói xong, bà chợt nhớ ra điều gì đó, giọng nói lại dịu dàng trở lại, nói: "Có phải con thấy Học viên mỹ thuật Quảng Thành này chỉ dạy về nghệ thuật không, cô nhớ trước đây con từng nói con muốn học thiết kế nội thất, nhưng Ninh Ninh, nghành thiết kế này côn đã tự bắt đầu làm rồi, Học viện mỹ thuật có thể cung cấp cho con một nền tảng vững chắc, lúc này có thể đi học, đã là rất tốt rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trình Tố Nhã cũng không muốn Trình Ninh đến miền Nam. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ninh Ninh". Bà quay đầu nhìn cháu gái, lòng buồn bã.
Dù sao Quảng Thành cách Nam Thành chỉ có một tiếng lái xe.
Bởi vì cô ấy biết hai năm nữa thì kỳ thi đại học sẽ được khôi phục, cô định tự mình đi thi.
Hơn nữa, trọng tâm sự nghiệp của Hàn Đông Nguyên ở kiếp trước là ở miền Nam, bây giờ cô đi học trước thế này cũng rất tốt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khuôn mặt Trình Tố Nhã trầm xuống.
Chương 498: Chương 498
Đây thực sự là một cơ hội rất tốt.
Lúc biết tin ở đây xảy ra lũ quét, bà suýt nữa đã ngất xỉu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Dạ?”
Ninh Ninh vốn đang cân nhắc lợi hại của việc đến Học viện Mỹ thuật Quảng Thành học tập, khi được Trình Tổ Nhã gọi, cô mới định thần trở lại, sau đó nhìn thấy khuôn mặt của của cô mình có vẻ khó coi.
Trình Tố Nhã cuối cùng cũng là mẹ kế của Hàn Đông Nguyên, có một số đồ vậy, bà nhìn là đã nhanh chóng nhận ra, đó là của Hàn Đông Nguyên.
Mặc dù cũng biết con trai riêng của chồng đã hy sinh rất nhiều cho cháu gái, nhưng lúc này vẫn không thể tránh khỏi cảm giác khổ sở. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bà ấy cau mày, trong lòng chỉ cảm thấy thấp thỏm, nói: "Ninh Ninh, không phải con vẫn luôn muốn lên đại học sao? Không cần chờ thêm hai năm, bây giờ có thể đến học rồi, tại sao con lại không vui?”
Đứa trẻ ngốc nghếch này, bà vẫn còn quá bất cẩn, đứa trẻ dù thông minh hiểu biết, nhưng cuối cùng vẫn còn nhỏ, lại ngoan ngoãn, tốt bụng, Hàn Đông Nguyên là người như thế nào? Tâm tư sâu sắc, lại có thủ đoạn, nếu thằng bé đã hạ thủ, đứa trẻ ngốc nghếch này sẽ thoát khỏi lòng bàn tay của thằng bé được sao?
Mặc dù dự định ban đầu của cô là tham gia kỳ thi đại học, nhưng kỳ thi đại học cũng phải đợi thêm hai năm nữa mới được khôi phục, mà chương trình đào tạo công nông binh của Học viện Mỹ thuật này chỉ kéo dài hai năm, khi ấy cô tốt nghiệp xong thì kỳ thi đại học vẫn còn vài tháng nữa mới khôi phục.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô không có chấp niệm gì với việc được giới thiệu lên đại học hay tự mình tham gia kỳ thi đại học, miễn là cô có thể học được thứ gì đó, có thể đi thăm thú những nơi khác nhau thì đều được cả, nếu không thì đến lúc khi kỳ thi đại học được khôi phục, cô sẽ thi lại một lần, hoặc trực tiếp nộp hồ sơ du học.
Trình Tố Nhã thấy Trình Ninh nhìn thư thông báo trúng tuyển chỉ có ngạc nhiên với bất ngờ, không hề có chút vui vẻ nào, nụ cười trên mặt bà dần dần nhạt đi.
Trình Ninh suy nghĩ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.