Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Ngũ Diệp Đàm
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 478: Chương 478
Chuyện của chúng ta?
Trình Ninh cau mày, không vui nói: " Hàn Đông Nguyên, sao anh lại nói như vậy? Anh cho rằng em đã quên một vài chuyện, quên mất người yêu, liền chạy khắp nơi, trước mặt người khác hỏi xem anh có phải là người yêu của em không sao? Em là đang thiếu một phần ký ức của mình, không phải là não bị hỏng!”
Anh lạnh mắt, nói: "Ngoài anh ra, em còn nói những lời này với ai nữa?”
Hàn Đông Nguyên gần như bùng nổ khi đối mặt với Trình Ninh như thế này.
Khi cô nói câu đó, khi cô nói “Em nhớ anh rất yêu em”, nói “Anh bảo em hãy để em luôn ở bên cạnh anh”, trái tim anh nhảy dựng lên.
Anh muốn ném cô ra ngoài. Nhưng mà lại không thể làm được vì sợ cô bị k*ch th*ch. Gì cũng không làm được. Phiền muốn c·h·ế·t.
Dừng lại một chút, anh nói: "Nếu em không nhớ mình có quan hệ gì với ai thì cứ đến hỏi anh”
Anh không thể.
Hàn Đông Nguyên: “…”
Nhưng dù có véo sạch đến đâu thì gốc rễ vẫn còn đó.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô nhìn anh, nghiêm túc nói: "Em không nhớ nhiều chuyện. Nhưng em nhớ anh rất yêu em, là anh đã nói với em.”
Chương 478: Chương 478
Anh chưa bao giờ nói với cô bất cứ lời gì về việc yêu cầu cô luôn ở bên cạnh anh, anh cũng chưa bao giờ nói bất cứ lời gì về việc yêu cô đến thấu xương.
Não bộ cô không tốt, không thể bị k*ch th*ch được.
Một lúc sau, anh nói: "Không có, cứ làm những gì em muốn”
Hàn Đông Nguyên: "???”
"Trình Ninh.”
Nhưng oán thầm là oán thầm, ít ra cũng thở phào nhẹ nhõm.
Anh nhắm mắt lại, nằm xuống giường, một lúc sau mới nói: “Tùy em vậy”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hàn Đông Nguyên: “…”
Tất nhiên, những h*m m**n này đã bị anh xóa bỏ.
Ngay khi Hàn Đông Nguyên đang cân nhắc làm sao nói với cô rằng hai người không quen biết nhau, anh lại nghe thấy cô nói một câu khiến người ta kinh hãi: "Chúng ta đã từng hẹn hò riêng tư với nhau chưa?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hàn Đông Nguyên: “…” Có khác biệt gì không?
Anh chỉ nổi lên h*m m**n với cô thôi.
Đó hoàn toàn không phải là một suy nghĩ thuần khiết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh ngượng ngùng, nói: "Anh là lo lắng, em nhớ kỹ, từ nay trở đi, em không được nói những lời này với bất kỳ ai ngoại trừ anh.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Còn nữa, sau khi cô mất trí, tại sao cô lại nói rằng cô nhớ anh rất yêu cô?
Anh biết rất rõ anh nghĩ gì về cô.
Cô cứ thế chạy tới trước mặt anh, sờ mó trêu chọc anh, hễ là người đàn ông bình thường, gốc rễ kia chắc chắn sẽ bị cô trêu chọc “sống lại”.
Hàn Đông Nguyên có chút phiền não, một câu "Đi tắm, em có thể giúp anh tắm không?" súyt nữa bật thốt ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh đã biểu hiện điều gì trước mặt cô mà khiến cô có ảo giác này?
Điều quan trọng nhất là nhìn vào mắt cô, anh không bỏ được.
Nhưng khi cho rằng cô bị bệnh về thần kinh, anh đã hết giận.
Mặt Hàn Đông Nguyên tái xám.
Đúng vậy, anh không bỏ được.
Trình Ninh hỏi anh: "Anh có chuyện muốn em giúp anh làm không?”
Cô nghiêng đầu, giống như là nghĩ đến cái gì rồi nói: “Anh đã nói với em, luôn ở bên cạnh em, không biết em có nhớ nhầm không, xin lỗi, em đã quên mất một chuyện quan trọng như vậy, nhưng không sao. Từ nay về sau em sẽ đến đây mỗi ngày cùng anh, nhất định sẽ nhớ lại.”
Cô không nhớ được nhiều điều, nhưng cô nhớ rằng người đàn ông trước mặt đã từng yêu cô hơn cả bản thân mình, và cô có thể hoàn toàn tin tưởng anh.
Cô cảm thấy rằng trong hoàn cảnh của mình, điều quan trọng hơn là phải thẳng thắn và trực tiếp tương đối quang trọng.
Nhưng anh có thể nói với cô rằng: "Không, em lầm rồi, anh không yêu em, anh cũng không nói gì với em để giữ em ở bên cạnh"?
Trình Ninh không biết mình có thể làm gì. Cô nói: "Vậy anh nói chuyện với em đi. Em không nhớ rất nhiều chuyện. Anh kể cho em nghe chút chuyện của chúng ta đi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.