Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Ngũ Diệp Đàm
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 407: Chương 407
Vân Mộng Hạ Vũ
Chương 407: Chương 407 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô chọc anh, nói: "Anh vẫn nên trở về phòng của anh đi, không thể ngủ được chút nào"
Cô quay đầu lại, "hừm" một tiếng.
"cháu cảm thấy cực kỳ giống chị hai, bà nội, có phải thôn Thượng Hàn của chúng ta có phong thuỷ đặc biệt gì khi nuôi người ta không, bất kỳ ai là con gái cũng đều vô cùng hào sảng khí khái"
“Hiểu Mỹ bảo: Trước kia khi anh là thầy giáo tôi đã thấy chướng mắt anh rồi, bây giờ anh chẳng còn là gì nữa mà còn muốn tôi quan tâm đến anh sao? Anh thử nhìn xem, thanh hiên tri thức trong đại đội chúng ta, có người nào không giỏi giang hơn anh, người nào không có văn hoá hơn anh, muốn làm công nhân thì làm công nhân, muốn làm giáo viên thì làm giáo viên, anh thì đáng là gì chứ, vậy mà cũng không tự lấy gương soi lại đi.”
Xin hỏi, tại sao cô lại muốn anh ngủ với cô nhỉ?
Cô nói xong, còn kể lại chuyện của Chu Hiểu Mỹ với vị hôn phu cũ Trương Văn Thuận của cô ấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc này anh mới thả cô ra, nằm xuống, nói: "Ngủ đi, anh trở về rồi thì em có thể ngủ được sao? Anh không chạm vào em, em cứ ngủ thoải mái chút đi, lên núi không có nhiều phòng như vậy đâu, sau này cũng không có cơ hội ngủ cùng em. Em yên tâm, sáng sớm ngày mai anh đi ra ngoài chạy bộ, anh cả phải ở bên Tiểu Vũ, bà nội vẫn chưa rời giường, sẽ không có vấn đề gì" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trình Ninh đột nhiên nghe thấy bà nội Hàn nói mấy chữ "thấy không hợp" đó thì có hơi không tự nhiên, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Hàn Đông Nguyên, Hàn Đông Nguyên cũng đang nhìn cô, biểu cảm nhàn nhạt, không nhìn ra được điều gì, nhưng không hiểu sao tim Trình Ninh lại đập thình thịch.
Bà nội Hàn cười, nói: "Nên như thế mà, thấy không hợp thì cứ bẻ gãy thẳng luôn, nhất định không được lơ mơ không rõ ràng"
Đường xá xa xôi, suốt cả đường đi, bà nội Hàn giới thiệu với mọi người một số phong cảnh dọc đường, thôn nằm trên đoạn đường này lưu giữ rất nhiều câu chuyện cũ về những người trong thôn, Hàn Đông Chí và Trình Ninh đều chăm chú lắng nghe để gϊếŧ thời gian, thỉnh thoảng còn có thể xen vào đôi ba câu, chỉ có Hàn Đông Nguyên ngồi dựa trên lan can xe, thoạt nhìn như không có hứng thú gì cả, mà trên thực tế, đôi lúc ánh mắt anh lại di chuyển từ khung cảnh bên ngoài rơi lên người Trình Ninh.
Sáng sớm hôm sau Trình Ninh, Hàn Đông Nguyên cùng với Bà Hàn và Hàn Đông Chí ngồi xe trâu đi lên núi.
Cứu mạng với, tại sao tối qua cô lại nói như vậy?
"Việc này cháu cũng biết!" Trình Ninh cười nói: "Cháu đã nghe qua Hiểu Mỹ kể. Hiểu Mỹ chính là con gái út của bí thư đại đội Chu Phác Hoè ở chỗ chúng ta, tính cách rất tốt"
Cô bảo: “Trương Văn Thuận ấy, rất là buồn cười, sau đó anh ta không được làm thầy giáo dạy tiểu học của đại đội nữa, nữ thanh niên trí thức kia cũng không cần anh ta nữa, thế mà anh ta còn chạy về cầu xin Hiểu Mỹ.”
Bà cười ha hả, nói: "Nghe Hiểu Mỹ nói như vậy, thanh niên tri thức của đại đội các cháu đều rất tốt à?"
"Vâng, rất tốt", Trình Ninh hồi phục lại tinh thần, cười nói: "Người có diện mạo đẹp trai rất nhiều, người có văn hóa lại càng không thiếu, lời Hiểu Mỹ nói không sai chút nào, Trương Văn Thuận đó đúng là dù đem so với ai thì cũng kém hơn hết, thêm nữa ngoại hình Hiểu Mỹ rất xinh xắn, tính cách cũng tốt, tìm một người cùng nhịp điệu trong số thanh niên trí thức là được, mọi thứ đều rất ổn"
Bà nội Hàn đã già rồi, nhưng cho tới tận bây giờ cũng chưa từng mắc bệnh lơ mơ đãng trí của tuổi già, có thể nhìn thấy hết biểu cảm trên mặt cháu trai cháu gái mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trình Ninh: "..."
"Vậy có tốt hơn anh ba của cháu không?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bà nội Hàn cười tủm tỉm hỏi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.