Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Ngũ Diệp Đàm
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 391: Chương 391
Không phải chỉ có mình Hàn Đông Nguyên ở trong viện.
Đôi mắt Trình Ninh mở lớn.
Sau này, Hứa Đông Mai và Liêu Thịnh cũng đều sẽ chuyển tới đây, nhưng tạm thời hiện giờ chẳng phải vẫn chưa chuyển đến sao, Hàn Đông Nguyên bèn dọn dẹp các phòng, để bà nội Hàn, Hàn Đông Chí và với Tiểu Vũ ở tạm một khoảng thời gian.
Dưới tầng, Hàn Đông Đường một phòng, Trình Ninh một phòng, bà nội Hàn một phòng riêng, Hàn Đông Chí và Tiểu Vũ được sắp xếp ở trên tầng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong phòng Trình Ninh chỉ có một cái giường đơn, không tiện cho hai người ở, cuối cùng bà Nội Hàn vẫn được xếp vào phòng đã chuẩn bị sẵn. Dù sao họ vẫn ở cách vách, để bà nội Hàn ngủ một mình, có thể nghỉ ngơi tốt hơn một chút, Trình Ninh cũng không cố ép nữa.
Trình Ninh: "..."
Hơn nữa, cô còn có rất nhiều chuyện muốn nói với bà nội Hàn, để một cây củ cải đỏ chen vào làm gì?
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiểu Vũ vừa nghe thấy bố cậu nói thế thì lập tức dịu bớt lại, ngoan ngoãn đứng sang một bên, sau đó hỏi Trình Ninh: "Cô ơi, đúng là có sói trên núi sao?"
Dĩ nhiên, bà nội Hàn rất bằng lòng vui vẻ ở cùng với cháu gái.
Về phần Trình Ninh, Trình Ninh cũng chưa từng gần gũi với cậu nhóc, nhưng ai mà chẳng thích những người hay những vật xinh xắn, bạn nhỏ này cũng không phải ngoại lệ. Cho dù Trình Ninh rất ít khi trực tiếp chăm sóc Tiểu Vũ, Tiểu Vũ vẫn rất mến Trình Ninh.
"Có..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mọi ngày Tiểu Vũ vẫn hay được mẹ cậu nhóc và bà nội Hàn chăm nom, Hàn Đông Chí rất ít khi trông con trai, cho nên Tiểu Vũ vẫn thân thiết với bà nội Hàn hơn một chút.
Trình Ninh thật sự không hù dọa cậu nhóc, nói: "Cho nên khi trở lại, nếu chúng ta đi lên núi, cháu hãy nhớ rõ là dù thế nào cũng không được chạy linh tinh một mình, nơi này đâu đâu cũng đều là núi, nếu chạy lạc thì không tìm được đâu, thật đó."
Hàn Đông Chí kéo con trai mình qua, nói: "Thằng nhóc này, còn ầm ĩ nữa thì bố sẽ ném con lên núi cho c·h·ó sói tha đi"
Chương 391: Chương 391 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trình Ninh bèn nói: "Bà nội tới đây ở vài ngày, vậy ở cùng với cháu đi, thỉnh thoảng trò chuyện với nhau cho đỡ buồn chán"
Trình Ninh vô cùng vui mừng, thẳng tay hái hai bông, đưa một bông cho bà nội Hàn, bông còn lại thì cho Tiểu Vũ.
Chờ đến khi ăn sáng xong xuôi, Hàn Đông Chí dắt Tiểu Vũ đi dạo, Trình Ninh đưa bà Nội Hàn về phòng ngủ, mới giải thích với bà những chuyện mình vẫn canh cánh ở trong lòng từ khi trở về, nói: "Bà nội ơi, bà cũng biết mà, trước kia anh ba vẫn không thích cháu, cũng không muốn nói với người khác việc cháu là em gái anh ấy, còn cả mối quan hệ quanh co phức tạp giữa cháu với anh ấy nữa. Cho nên lúc đó cháu đột nhiên lại về nông thôn, không muốn chọc giận anh ba, để người khác bàn tán ra vào những chuyện này, vì vậy cũng không nói với người khác quan hệ thật sự giữa cháu và anh ấy" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trình Ninh đã sống mười mấy năm, c.h.ế.t mất mấy chục năm, mấy chục năm đó không tiếp xúc với người ngoài, thật sự không có kinh nghiệm gì trong việc chăm sóc trẻ con.
Trẻ con á hả? Cô cũng thích, nhưng trêu chọc một chút còn được, chứ chăm sóc trẻ con thì cô đâu dám.
Tiểu Vũ cũng nhanh nhảu: "Cháu cũng muốn ở với cô nhỏ và bà nội nữa"
Lúc viện này mới được phân cho Hàn Đông Nguyên thì vẫn còn có chút tiêu điều cũ kỹ, thậm chí là rách nát. Nhưng hơn hai tuần nay, Hàn Đông Nguyên đã kêu người tới dọn dẹp, cũng đã thay mới lại một loạt, trong viện còn trồng mấy cây hoa hồng, bấy giờ đang nở rộ, mùi thơm ngào ngạt tràn vào khoang mũi, cũng không biết anh kiếm được chúng từ đâu ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trình Ninh đang nói nghiêm túc, nhưng vì sao đứa nhỏ này chẳng những không bị dọa mà ánh mắt lại còn hơi sáng lên vậy nhỉ?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.