Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Ngũ Diệp Đàm
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 149: Chương 149
Vân Mộng Hạ Vũ
Hai người chỉ cách nhau ba tuổi, từ nhỏ đến lớn Hàn Đông Nguyên không gọi là chị mà chỉ toàn gọi họ kêu tên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hàn Nhất Mai quở trách Trình Ninh liên hồi, cô thì không lên tiếng gì, định chờ chị ấy nói xong.
Người vào trước là Hàn Đông Nguyên.
Trình Ninh: “…."
Liêu Thịnh lẩm bẩm, Hàn Đông Nguyên nghe mà phát bực. Anh lấy chăn trùm đầu, lười để ý đến anh ấy.
Bà nội Hàn “Aido” một tiếng rồi đứng dậy, nói: “Nguyên Tử, aido, bà không bị hoa mắt đúng không, Nguyên Tử về thật rồi à?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngoài trời tối đen, lúc này bên ngoài đã tối om rồi.
Hàn Đông Nguyên lười để ý đến Hàn Nhất Mai đang kinh ngạc hốt hoảng kia, anh vác bao tải tự ý đi lên bậc cầu thang, sắc mặt không chút thay đổi nói: “Nhường đường một chút."
Sau đó Hàn Đông Nguyên ngại ầm ĩ nên đã cất lời cắt ngang lời cô ấy.
Lúc này đã hơn bảy giờ tối, đúng vào lúc mọi người đã ăn cơm tối xong. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hàn Nhất Mai mở cửa.
Trước kia, Hàn Đông Nguyên rất rắn rỏi, lại cao lớn khỏe mạnh, dù anh có mặc đồ gì đi nữa thì chỉ cần đứng đó thôi cũng đủ đẹp trai rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc tới nơi, Hàn Đông Nguyên và Liêu Thịnh hai người đã chia ra mỗi người vác một bao tải, bên trong có mấy bộ dụng cụ nhà bếp, ngoài ra còn có ít đặc sản vùng núi nữa.
Hàn Đông Nguyên ném bao tải trên lưng xuống đất, gọi một tiếng “Bà nội”.
Nếu ngủ được trên xe lửa thì thời gian sẽ trôi qua rất nhanh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dù gì anh ấy cũng bị c.h.ế.t oan mà.
Nhưng mà anh vẫn đẹp trai, nhìn kỹ thì thấy cũng được, so với trước kia Hàn Đông Nguyên khác đi rất nhiều.
Cô ấy nhìn thấy Trình Ninh, phản ứng đầu tiên là ngẩn người ra, sau đó vô thức nghĩ đến điều gì đó rồi lại cất lời: “Em, sao em lại quay về rồi?"
Đương nhiên, anh ấy cũng không phải người tốt gì. Mẹ chồng họ Vương có gửi một khoản tiền nhưng kết quả bà ấy lại đưa tiền cho chị hai, sau đó chị hai lại đưa tiền về tay mẹ anh ấy. Mẹ anh ấy tức giận bốc hỏa vì chuyện anh ấy ghi danh về quê làm việc, tiền kia nào có rơi được một đồng nào vào tay anh ấy đâu...
Cô ấy mở cửa ra, sự chú ý đã dồn lên Trình Nịnh cả rồi, nào có để tâm đến việc dưới bậc thang còn có một người nữa chứ?
Khoảng thời gian đó là lúc nhà họ Vương xích mích nhau, chị hai anh ấy vừa sinh được nửa năm, mẹ chồng cũng không giúp sinh con mà chỉ làm ầm ĩ ở nhà. Anh rể suýt chút nữa thì thỏa hiệp, nhường công việc của mình cho em gái.
Đến đại viện thì Liêu Thịnh bọn họ mỗi người một ngả, ai về nhà nấy.
"Chị nói rồi, em không chịu khổ nổi đâu, ban đầu nếu em không làm ầm ĩ thì..."
Chỉ có Trình Ninh mang theo đồ dùng thường ngày mấy ngày, mang theo đồ tùy thân.
Hàn Nhất Mai bị dọa giật mình.
“Đông, Đông Nguyên?"
Hàn Đông Nguyên vác bao tải, Trình Ninh tiến đến gõ cửa.
Hơn nữa còn là một người vác bao tải.
Chương 149: Chương 149
Nhưng bây giờ người đứng dưới bậc thang kia... Tóc hơi dài, cao lớn nhưng mặc bộ đồ tối màu bạc bạc, còn vác trên lưng một bao tải lớn nữa chứ. Mặt vừa đen vừa gầy, trông đen hơn lúc trước, trông đen hệt như bóng đêm vậy.
Hàn Nhất Mai tránh ra theo bản năng, Hàn Đông Nguyên bèn đi thẳng vào trong.
“Hàn Nhất Mai!"
Giọng nói khi nãy của Hàn Nhất Mai hơi lớn một chút nên người nhà họ Hàn trong phòng khách đã nghe thấy động tĩnh, tất cả nhìn về phía cảnh cửa.
Cô ấy chần chừ gọi một tiếng, rồi nhanh chóng trở lại như bình thường, lớn tiếng nói: “Hàn Đông Nguyên, em, sao các em lại đột nhiên quay về vậy?"
Một ngày một đêm trôi qua rất nhanh, ba người đi đến đại viện, xe lửa chạy thẳng đến chỗ xe buýt công cộng, bọn họ lên một chiếc xe buýt công cộng để đi về đại viện.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.