Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Yểu Khước
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 42
Hợp tác xã mua bán có điện thoại, Tề Ngọc Trân và Tống Tầm Chu chọn cách gọi điện vào ngày hôm sau thay vì gọi vào thời điểm có nhiều người gọi ngay sau khi có kết quả.
“Không cần, thuê gần chỗ em đi. Nếu nhà em ở xa thì giá thuê sẽ rẻ hơn.”
Nội tâm phản kháng nhưng cuối cùng lại ỡm ờ, thân thiết một hồi.
Nghe lời nói mềm mại ngọt ngào của vợ, Tống Tầm Chu không khỏi nghiêng người hôn cô thêm vài cái:
“Đúng vậy.”
“Chúng ta cũng không nhất định ở xa, gần Hoa Đô đại học có rất nhiều trường đại học, anh chỉ nhớ được hai ba cái. Hơn nữa ai nói Đại học Nông nghiệp nhất định phải ở nơi hẻo lánh? Chỉ là ruộng thí nghiệm sẽ ở những nơi tương đối xa hẻo lánh mà thôi, khi nào các em cần làm ruộng thì giáo sư mới đưa đi, ngày thường là ngồi trong lớp học lý thuyết.”
Tại sao anh rể đạt được thành tích đó mà vẫn có thể bình tĩnh giặt quần áo!
Kết quả biết được qua điện thoại không khác nhiều so với điểm thi dự khảo của họ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tề Ngọc Trân đạt 452 điểm, cao hơn điểm dự khảo hai điểm, còn Tống Tầm Chu kém điểm kiểm dự khảo một điểm, 485 điểm.
Tề Ngọc Trân phân tích:
Vật họp theo loài, thật đáng sợ.
Cô khiêm tốn trước mặt chồng nhưng không quá khiêm tốn trước mặt em gái.
Sau khi khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, sách giáo khoa của họ cũng được thay đổi.
Tề Ngọc Liên:!!!!
“Không phải, anh muốn ở bên em mỗi ngày.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một số người phải chịu áp lực thi cử rất lớn và cần phải giải tỏa, nhưng hai vợ chồng họ lại không nên giải tỏa theo cách này.
“Ừm.”
Lời nói Tống Tầm Chu có ẩn ý.
“Bởi vì rất dễ mất ý chí chiến đấu.”
“Em đã mất ngủ mấy ngày nay, thi xong đừng nghĩ tới nữa, an tâm ngủ đi.”
Có phải vì sợ mang thai nếu sinh hoạt vợ chồng trước kỳ thi đại học?
“Anh là người gốc Hoa Đô, sống gần Đại học Hoa Đô. Là người địa phương mà anh không chắc về vị trí cụ thể của Đại học Nông nghiệp Hoa Đô, có nghĩa là Đại học Nông nghiệp thực sự hơi xa? Cho dù có xa đến đâu thì anh vẫn cứ phải ở một chỗ với em?
“Anh có sẵn sàng đi xe buýt hai tiếng để đến đấy không?”
“Chúng ta là vợ chồng, ở cùng nhau không phải là chuyện bình thường sao?”
Suy nghĩ lung tung trong đầu dường như bị đánh bay, lúc này Tề Ngọc Trân nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Thân là người ở bên gối, anh đâu thể nào coi như không có gì.
Ở bậc đại học, đặc biệt là sinh viên năm thứ nhất, năm thứ hai, sinh viên chưa thể tiếp xúc trực tiếp với ruộng thí nghiệm.
Đến lúc này chồng vẫn mạnh miệng.
Hiện tại cô có thể trải nghiệm sự vui sướng.
Em còn chưa nhận được thông báo trúng tuyển, chuyện này về sau để sau hẵng nói, ăn trưa xong chúng ta đi ngủ nhé, em muốn ngủ ngon.”
“Có thể, rốt cuộc thì sinh viên không phải là nông dân thực sự. Em đã làm công việc đồng áng từ khi còn nhỏ nhưng em không thể đảm bảo em có thể tự trồng lúa. Sinh viên không tiếp xúc nhiều với công việc đồng áng, trồng gì đều mặc cho số phận.
“Chị nên thấy may mắn vì anh rể của em có thành tích tốt, nếu như anh ấy bị điểm kém, từ nhỏ đã bị người ta chê cười mỉa mai thì lớn lên cũng không thể trở thành như bây giờ. “
Hiện tại có vật lý và hóa học, Tề Ngọc Liên học mà đau đầu.
Người học giỏi không phải là đèn cạn dầu.
“Có phải đó là điều em đang nghĩ tới không?”
Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, cuối cùng cũng có thể ngủ ngon giấc.
Ba mẹ có thành tích tốt có nghĩa là người thân và bạn bè đều cơ bản là những người thông minh.
Tống Tầm Chu đắp chăn cho cô, xác định gió lạnh không lọt vào chăn, thuận miệng hỏi cô:
Tề Ngọc Trân: “Nhờ anh rể của em, chị quên nói với em, anh rể em thi được 485 điểm, các môn vật lý, hóa học, toán học đều đạt điểm tuyệt đối.”
Cô nghe chồng nhắc đến người thân trong nhà quả thực đều là thành phần trí thức.
Tề Ngọc Liên đã trở lại vào ngày nghỉ, khi nghe kết quả của chị gái mình, cô ấy nhảy cẫng lên gần hai mét.
Nhiều lắm là để họ làm cỏ và xới đất.
Chồng không giả vờ nữa mà ngả bài.
Cô biết thành phố lớn nhất định sẽ thông thoáng cho xe cộ qua lại, sẽ không giống như ở nhà cô, bởi vì không có dịch vụ xe buýt nên sẽ phải mất hai tiếng đi bộ vào thành phố.
“Chị thi điểm cao như vậy thì sao bình tĩnh được! Ôi trời! Chị thực sự biết vật lý và hóa học. Em nghe vật lý và hóa học giống như nghe kinh thánh, đau đầu thực sự.”
Mất ngủ không phải là thứ có thể khiến cô chìm vào giấc ngủ chỉ bằng cách nói vài lời.
“Không ngủ được thì làm việc khác nhé?”
“Ừm, thoải mái quá, quên mất ý chí chiến đấu là gì rồi.”
Anh chưa bao giờ muốn ở riêng.
Em gái vẫn cần phải tự tin.
Khi cô xoay người lại, Tống Tầm Chu cũng đang nằm nghiêng đối diện với cô.
Cô ấy nhìn qua cửa sổ, anh rể đang giặt quần áo trong sân.
“Ừm, em cảm giác như ngọn núi trên đầu đã bị dời đi, có thể yên tâm ngủ.”
Mấu chốt là là nó dễ khiến người ta mất ý chí chiến đấu, đặc biệt ảnh hưởng đến kỳ thi.
“Anh rể của em sinh ra trong một gia đình trí thức, ba mẹ anh ấy đều là người trí thức. Từ nhỏ anh ấy đã mưa dầm thấm đất nên có năng lực học tập rất tốt. Nếu hai chúng ta được sinh ra trong một gia đình trí thức thì hoàn toàn có thể đạt được kết quả như vậy.”
Lâu rồi họ chưa làm, căn phòng tối om, không khác mấy so với làm vào ban đêm.
Hai người kết thúc bằng một nụ hôn, sau khi tách ra, Tề Ngọc Trân đỏ mặt nói:
“Quả nhiên là chị gái của em! Quá lợi hại!”
“Chị làm được còn em thì không. Em cảm thấy mình sẽ tự ti vì ba mẹ có thành tích tốt mà em lại không được một nửa như họ. Em sẽ bởi vì thành tích kém mà bài xích người thân trong nhà, cảm thấy như họ sẽ coi thường em, mỉa mai em.”
Tống Tầm Chu không phủ nhận:
Tề Ngọc Trân đang ở trong phòng em gái, cô không nhìn ra ngoài cửa sổ như em gái mà tiếp tục may vỏ chăn cho em gái: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đúng là hơi sợ.
Hiện tại không thể liên lạc trực tiếp với bên kia qua điện thoại, trung gian có tổng đài, nếu cảm thấy giải thích trên điện thoại không thể nói rõ ràng thì có thể liên hệ với giáo viên cấp ba và họ sẽ cung cấp các bước phúc khảo.
Nếu là cô ấy, cô ấy chắc chắn sẽ chạy ra ngoài gầm tiếng vượn.
Cảm giác đọc sách cùng chồng cũng không tệ.
Cô rất thích đọc sách.
Tề Ngọc Trân nhắm mắt ngủ.
Tề Ngọc Trân: “Em lớn rồi mà sao chưa trưởng thành gì hết vậy.”
Dù học giỏi hay không thì vẫn sợ người thân.
Ở trong sân giặt quần áo là quá bất thường!
“Cho nên hiện tại em đã mất đi ý chí chiến đấu?”
Cô không tin lý do giá thuê nhà rẻ.
Ngoại trừ chị gái và anh rể. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đối mặt với những lời chế giễu mỉa mai của người thiếu hiểu biết thì có thể mắng lại họ, mắng bao nhiêu tùy thích.
Điều cần lo lắng tiếp theo là làm thế nào để đối mặt với cuộc sống mới.
Kết quả kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ có sau mười ngày. Tất cả kết quả của thí sinh sẽ không thông báo bằng giấy trắng mực đen. Thí sinh của trường sẽ nhờ nhà trường giúp kiểm tra kết quả, thí sinh tự do có thể tự kiểm tra kết quả của mình bằng cách gọi điện. Nếu có phản đối kết quả thì không lo lắng về hóa đơn điện thoại mà có thể thoải mái bày tỏ ý kiến.
Học khổ quá đi.
Sau lần đầu của hai vợ chồng, chồng cô tập trung vào cảm xúc của cô và cố gắng hết sức để làm cô thoải mái.
Hai vợ chồng nhìn nhau trong phòng tối, Tề Ngọc Trân thẳng thắn nói rằng cô không ngủ được.
“Anh muốn tiết kiện nên mới thuê gần trường em?”
Đối mặt với lời chế giễu mỉa mai của thành phần trí thức... Cứu, hoàn toàn không dám đắc tội người thông minh, ai biết bọn họ sẽ bày ra thủ đoạn bẩn thỉu gì.
“Không nói nữa, nên đi ngủ rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mỗi môn đều có kết quả, ba môn còn lại trừ ngữ văm và chính trị thì Tống Tầm Chu đều đạt điểm tuyệt đối, còn Tề Ngọc Trân đạt điểm tuyệt đối môn Hóa, ngoại trừ ngữ văn trên 80 điểm, bốn môn còn lại đều trên 90 điểm.
Hai mươi phút sau.
Tề Ngọc Trân trở người, đối mặt với chồng mình.
Tề Ngọc Trân cảm thấy dù tối đến mấy thì vẫn là ban ngày, ban ngày làm vậy không hay, quá hoang đường.
Chương 42
Tề Ngọc Trân không phải là người quá tằn tiện, và chồng cô cũng vậy.
Tề Ngọc Liên, người thi đậu cấp ba, trải qua những trận đòn của cuộc sống cấp ba, cô ấy đã nhận ra rằng cô ấy thực sự không phải là tấm gương học tập.
Bản thân chồng cũng nói rõ rằng anh không thực sự thích khoa vật lý, nơi anh có thể gặp người thân, người quen ở khắp mọi nơi.
Ăn trưa xong, đã là hai giờ chiều, tắm rửa một lát, hai vợ chồng rửa mặt rồi nằm lên giường ngủ.
Không ngờ chồng cô lại có mặt ấu trĩ như vậy, Tề Ngọc Trân nghiêm túc nói:
“Nếu xa quá thì đừng thuê nhà gần trường em. Hãy chọn một chỗ ở giữa hai trường để chúng ta có thể có thời gian ở nhà đọc sách nhiều hơn.”
“Con người có thể đạt thành tích như vậy sao?”
“Anh nguyện ý đi hai giờ.”
“Em biết tại sao trong quá trình chuẩn bị cho kỳ thi không nên làm rồi.”
Thật sự rất tuyệt khi có một người chồng ôn nhu và kiên nhẫn.
“Tại sao?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.