Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Yểu Khước
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3
Chị Phi Phi kết hôn với anh Đào Nguyên – một người có tính cách rất hướng ngoại, vốn hai bên gia đình còn tưởng rằng chị ấy sẽ nói chuyện nhiều hơn, hoạt bát hơn sau khi cưới nhưng không, chị Phi Phi càng không thích nói chuyện với người khác, có việc gì thì để chồng đi xử lý.
"Vậy là vì không muốn nói chuyện nhiều với mọi người, cũng không muốn giao lưu gì nên mới cố tình không ăn đúng không?"
Thanh niên trí thức họ Sầm không biết giới hạn của thanh niên trí thức họ Tiết nằm ở đâu nên cũng không dám chọc giận người ta.
Chuyện thanh niên trí thức họ Tống và họ Tiết chọn ăn ở nhà nào cũng không phải là chuyện gì bí mật, mà hầu hết các chuyện liên quan đến thanh niên trí thức và ký túc xá đều là từ miệng An Lâm nói ra.
Ví dụ như thanh niên trí thức họ Tiết ăn ở rất lôi thôi, ban đêm ngáy to đến mức phòng của các nữ thanh niên trí thức còn nghe thấy cả tiếng anh ta ngáy.
Anh ta không cao lớn như thanh niên trí thức họ Tống, thể trạng chỉ gọi là cường tráng, chuyện gì cũng không quá để bụng.
Nhà kế toán cũng không ngại chuyện này, vui vẻ để thanh niên trí thức đến nhà ăn cơm, họ có thể kiếm thêm được chút tiền giấy và tem phiếu, thanh niên trí thức lại có cơm ăn, như vậy thì có gì là không tốt chứ.
"Vâng, em đến đây để tìm chị ạ."
Tề Ngọc Trân nghe em gái nói thanh niên trí thức họ Sầm dù sáng hay tối cũng sẽ ăn bánh quy mang từ quê nhà tới, mà thanh niên trí thức họ Canh thì không mang theo gì ăn, lại không muốn đi ăn ở nhà các xã viên, thế nên chỉ có thể mỗi ngày ăn một bữa cơm trưa, ăn cơm tập thể nấu chung của đội.
Chương 3
"Gần như là vậy."
Nếu chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài, có vẻ như thanh niên trí thức họ Canh là thanh niên trí thức có hoàn cảnh gia đình bình thường nhất trong số năm người.
Còn có thanh niên trí thức họ Sầm kia khá khôn lỏi, khu vực công cộng có rác, mặc dù anh ta nhìn cũng khó chịu nhưng lại không hề nhặt lên vứt đi, biết là ai vứt, nhưng cũng không dám đi chỉ trích người ta, bèn kêu thanh niên trí thức họ Canh đi vứt.
Mỗi thanh niên trí thức đều được phát đồ ăn, ký túc xá cũng có bếp để nấu ăn, dù gia đình thanh niên trí thức họ Canh có khó khăn thế nào đi nữa, nhưng cũng không đến nỗi đói đến mức ngất xỉu như này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tề Ngọc Trân có thể hiểu được người như thanh niên trí thức họ Canh, nên cô đã cố gắng dùng tiếng phổ thông để nói một đoạn dài, có chỗ không biết diễn đạt bằng tiếng phổ thông thế nào thì xen lẫn cả tiếng địa phương:
"Tìm chị sao?"
Canh Tuệ lập tức phủ nhận:
Trong năm thanh niên trí thức, có vẻ chỉ có thanh niên trí thức họ Tống là có tính cách bình thường nhất.
Người khác bảo chị Phi Phi nhát gan, lầm lì, nhưng Tề Ngọc Trân cảm thấy dùng từ ‘lầm lì’ để hình dung là không đúng, nhát gan thì hoàn toàn không có.
Hai nam thanh niên trí thức họ Sầm và họ Tiết, cho dù là ai thì cũng khiến người khác cảm thấy mệt mỏi không thôi.
Trong nháy mắt, trên mặt Phí Phi Phi hiện lên vẻ do dự.
Vừa đến nơi, Tề Ngọc Trân lập tức nói rõ mục đích mình đến tìm cô ấy.
Sầm Vĩ lựa chọn bắt nạt kẻ yếu, thanh niên trí thức họ Canh không muốn gây thêm rắc rối nên đã nhân lúc không có ai thấy lặng lẽ đi dọn dẹp rác rưởi.
Mục đích Tề Ngọc Trân tới đây lần này cũng không đơn giản chỉ là mang đồ ăn cho Canh Tuệ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chị Phi Phi, chúng em có chuyện muốn nhờ chị, chị có thể qua đây một chút được không?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đến giờ ăn cơm trưa, Tề Ngọc Trân và em gái đưa thanh niên trí thức họ Canh đi tìm chị Phi Phi.
Kế toán đội sản xuất của họ có trình độ văn hóa tương đối cao, cách xử sự cũng vô cùng linh hoạt, sẽ không giống như nhà Tề Ngọc Trân, nói thẳng ra là không tiếp nhận thanh niên trí thức đến nhà ăn cơm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vừa nghe sẽ không chủ động bắt chuyện, rồi hỏi han chuyện của mình, Canh Tuệ cũng không còn ý kiến gì.
"Không thể cứ không ăn cơm như vậy được, mỗi ngày đều lao động vô cùng vất vả. Hay là như vậy đi, tôi sẽ đưa cô đi gặp chị Phi Phi, chị ấy cũng giống cô, cũng không thích chủ động bắt chuyện với mọi người. Để tôi hỏi thử xem nhà chị ấy có đồng ý nấu cơm giúp cô không, nếu hai bên không có vấn đề gì thì hẹn một địa điểm cố định, chị Phi Phi đưa cơm cho cô xong thì sẽ lập tức rời đi, sẽ không nói bất cứ câu nào với cô, cũng không tự tiện hỏi han chuyện của cô."
Thấy thanh niên trí thức Canh đang gặm bánh bột ngô, Tề Ngọc Trân bèn hỏi nhỏ:
Cô ấy uống một ngụm nước trước, nghỉ ngơi một lát rồi mới ăn nửa cái bánh Tề Ngọc Trân mang đến.
"Không phải."
"Thật sự chỉ là bị đói, không có nguyên nhân nào khác đấy chứ? Nếu việc ngất xỉu này đến từ một nguyên nhân khác, tôi sẽ đưa cô đi khám bác sĩ ở trong xã."
Tề Ngọc Trân và chị Phi Phi có quan hệ tốt, Tề Đào Nguyên là anh họ của cô, còn Phí Phi Phi là chị dâu, nhưng các cô quen gọi là chị Phi Phi hơn là chị dâu.
Chỉ cần không chọc giận An Lâm, An Lâm sẽ không xen vào chuyện của người khác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chị Phi Phi và thanh niên trí thức họ Canh này khá giống nhau, có thể giao tiếp nhưng không muốn giao tiếp, không thích mấy nơi ồn ào.
Tề Ngọc Trân tự mình bước tới nói chuyện với Phí Phi Phi.
Tề Ngọc Trân sau khi xác nhận thanh niên trí thức họ Canh không có vấn đề gì, bèn lập tức trở lại làm việc.
“Cô Canh à, cô định dành dụm phần ăn của mình để gửi về cho gia đình sao?"
Canh Tuệ cũng không mất đi ý thức, bèn nói tiếng cảm ơn, sau đó chậm rãi ngồi dậy.
"Được, cảm ơn cô."
Canh Tuệ không muốn đi khám bác sĩ.
Nơi hai vợ chồng họ đang nghỉ ngơi là một nơi rất ít người, là Phí Phi Phi yêu cầu muốn ăn cơm ở đây, nhưng Tề Ngọc Trân vì muốn tránh né ánh nhìn của người khác, nên vẫn dẫn ba người đi tới một nơi vô cùng vắng vẻ.
"Là do tôi vừa mệt vừa đói thôi, trước giờ chưa bao giờ bị như vậy."
"Không ăn."
"Cô thật sự không ăn sáng và ăn tối ở ký túc xá sao?"
Lý do mà cô ấy do dự chính là vì sợ phiền phức.
"Được rồi, về sau nếu cảm thấy khó chịu trong người thì tìm tôi nhé, tôi sẽ cùng cô đi khám bác sĩ. Em trai em gái nhà tôi bị ốm cũng muốn tôi đi cùng, tụi nó rất sợ phải khám bệnh một mình nhưng nếu có tôi bên cạnh thì tụi nó sẽ không sợ nữa."
Tề Ngọc Trân:
Sau khi xác nhận là đến tìm mình, Phí Phi Phi bèn đưa phần cơm chưa ăn hết cho chồng cô ấy là Tề Đào Nguyên cầm giùm.
Người vứt rác lung tung là thanh niên trí thức họ Tiết.
Thế nên Tề Ngọc Trân đến đây để làm công tác tư tưởng, khuyên thanh niên trí thức họ Canh nên bắt đầu nấu ăn, không phải nấu cho người khác mà là nấu cho chính bản thân mình.
Chờ sau khi thanh niên trí thức họ Canh ăn hết nửa chiếc bánh, uống vài ngụm nước, Tề Ngọc Trân mới tiếp tục nói:
Mặc dù cô đã gọi thẳng tên, nhưng Phí Phi Phi vẫn xác nhận lại một lần nữa:
Khi đối mặt với tình huống đông người, cô ấy sẽ trốn sau lưng chồng hoặc đứng ở bên cạnh, để chồng nói thay, còn bản thân thì im lặng không lên tiếng.
"Cô Canh à, tôi mang theo nửa cái bánh cho cô đây, khi nào cô cảm thấy khá hơn thì ngồi dậy ăn nhé."
Thanh niên trí thức mới đến đội sản xuất xa lạ, cả đội sao có thể để họ đói đến mức ngất xỉu chứ?
Trong khoảng thời gian quy định ăn cơm trưa, mọi người có thể về nhà một chút, hoặc tự tìm chỗ để nghỉ ngơi, tương đối tự do.
Trong hai thanh niên trí thức còn lại, người lo lắng nhất về việc ăn uống chắc chắn là thanh niên trí thức họ Canh rồi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.