Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Yểu Khước
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 17
Khi cô và các em đi tới thì Tống Tầm Chu đã ở đó, nhưng anh không tìm được chỗ ngồi, anh không mang theo ghế.
Đối với anh chỉ dùng khăn lau người là cực hình, không còn cách nào khác, chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng.
Sau khi Tống Tầm Chu biết cô không ngại thì chuyên tâm ăn sủi cảo, không nói thêm gì nữa.
Chương 17
“Em vốn cho rằng chị em là người sạch sẽ nhất mà em biết, nhưng không ngờ thanh niên Tống còn sạch hơn chị em. “
Anh em nhà họ Tề đi hết rồi, Tống Tầm Chu còn chưa ăn sủi cảo xong, bát sủi cảo của anh đầy ắp, ăn không kịp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Em gái dặn dò cô, cô cũng dặn dò các em mình: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khi Tề Ngọc Liên về nhà trước bữa tối thì cảm khái với chị gái mình rằng cô ấy không ngờ thanh niên Tống trong ngoài như một, chỉ hơi thích sạch sẽ mà thôi.
“Anh dọn giường đệm đúng là vì anh để ý, anh lo có người tuỳ tiện ngồi lên giường anh, hoặc tuỳ tiện ném đồ lên… Nếu anh sống một mình thì không như vậy.”
Chị gái rửa bát, các em của cô yên tâm ra ngoài chơi, Tề Ngọc Trân chợt nhận ra rằng bọn nhỏ quá yên tâm về thanh niên Tống.
Cô muốn xem nên anh cũng chuẩn bị đi, hỏi đại khái mấy giờ xuất phát.
Tề Ngọc Trân chỉ về một hướng, đợi các em đáp lại thì cô mới rời đi.
Trước khi rời đi, anh lặng lẽ nhìn Tề Ngọc Trân mà không nói gì, Tề Ngọc Trân cũng nhìn anh.
Sau khi các em ăn ba cái sủi cảo xong thì lại ra ngoài chơi, Tề Ngọc Trân bảo các bọn nhỏ ra ngoài chơi, cô sẽ rửa bát các em vừa ăn.
Tống Tầm Chu lại cúi đầu, nói vào tai Tề Ngọc Trân.
“Có ăn, ăn một bát đầy. Con và các anh mỗi người ăn ba cái.”
“Anh xem được, anh cũng đã xem qua.”
Tề Ngọc Trân muốn tránh mọi người nghi ngờ nhưng cũng không đến mức không cho anh xem phim chỉ vì cô đi xem, để không bị phát hiện, cô đã nói thời gian cho anh.
Tống Tầm Chu không hề lãng phí thời gian, sau khi ăn xong một bát sủi cảo thì anh chủ động rửa bát đĩa mình đã dùng.
Gần hai tiếng trôi qua, bộ phim kết thúc.
Cô không nghĩ thói quen của thanh niên Tống là xấu.
“Anh về ký túc xá đi, em chuẩn bị nấu bữa tối.”
Cô nói sẽ đi xem nó với các em của mình.
“Làm gì có, có thanh niên Tống thì chị em lại thành người lôi thôi.”
Không phải ai cũng mang theo ghế tới xem phim, cũng có người đứng ở vòng ngoài xem phim, hai người đứng ở ngoài cùng, tầm mắt của Tề Ngọc Trân đã bị người phía trước.
“Đúng vậy.”
Viên Tú Thải trở lại, bà ấy hỏi con gái buổi chiều thanh niên Tống có đến ăn sủi cảo không.
Khi nhìn thấy Tống Tầm Chu, cô không đi thẳng tới chỗ anh mà đứng cách anh hai mươi ba mươi mét, đợi càng ngày càng nhiều người tới thì mới chậm rãi nhường vị trí của mình cho người khác, chuyển đến bên cạnh Tống Tầm Chu.
“Em đã xem phim này rồi, chỉ cần nghe âm thanh cũng được. Anh có xem được không?”
“Người thích sạch sẽ thì sẽ không sống tệ… Ồ, không thích sạch sẽ cũng không hẳn là người xấu. Thanh niên Tiết tốt tính mà, cứu Đường Nữu, em thấy sắc mặt Đường Nữu, Đại Thu, Nhị Thu đã tốt hơn rất nhiều.”
Bây giờ đã hơn bốn giờ chiều, cũng là lúc nên chuẩn bị bữa tối.
Tề Ngọc Trân cũng không mang.
Tề Ngọc Trân đi đến giao lộ phía trước, Tống Tầm Chu không nhúc nhích, chờ cô và em gặp nhau thì anh đi từ từ cách họ năm mươi mét.
“Tuyệt đối không!”
“Em có xem được phim không? Nếu không xem được thì chúng ta đổi đến phía trước nhé?”
Không đến mức có hàng nghìn người đi xem nhưng cũng vài trăm người, có người quen hoặc không quen, một đám đông, không ai rảnh rổi để ý tới “mập mờ” giữa hai người, tất cả đều hoàn toàn tập trung vào bộ phim.
...
Tề Ngọc Trân: “Em hiểu anh đang nghĩ gì, hiện tại em đang ngủ với em gái, nếu em ấy về mà người đầy mồ hôi, bùn đất, không tắm rửa mà lên giường nằm luôn thì em cũng muốn mắng con bé vài câu.”
Lúc ăn tết Tề Ngọc Trân không gặp Đường Nữu, nghe nói cô ấy trông khá ổn:
Vì vậy, vào ngày không tắm thì anh lau người bằng khăn.
Cô ấy coi chị gái mình như một đứa em gái cần được chăm sóc.
Tề Ngọc Trân đưa các em của mình đi tìm vị trí trước, sau khi đã tìm được chỗ thì cô rời đi.
Là cố ý hay vô tình?
Trước khi rời đi, Tề Ngọc Liên dặn chị gái không đi cùng người khác, không nói chuyện quá nhiều với người lạ.
Tề Ngọc Trân: “Mùa hè thì tắm thường xuyên hơn, nhưng mùa đông không nên gội đầu và tắm mỗi ngày, không tốt cho cơ thể, dễ bị cảm lạnh.
“Cuộc sống của gia đình Đường Nữu bây giờ vẫn rất khó khăn, nhưng vẫn tốt hơn khi sống ở nhà họ Phương, coi như là khởi đầu cho cuộc sống mới.”
Tề Ngọc Liên vẫn thèm, cộng số sủi cảo cô ấy ăn buổi trưa và buổi chiều thì không bằng bát của thanh niên Tống.
Khi anh đang ở nhà họ Tề, có người tới tìm gặp bố mẹ Tề Ngọc Trân, Tề Ngọc Trân ra gặp, nói với họ bây giờ ba mẹ đang ở đâu. Nếu là người đến trả dụng cụ thì cô đứng ở cửa tiếp, ứng phó vài câu chờ họ đi thì quay lại bếp.
Hai người nhìn nhau một lúc, Tề Ngọc Trân dời ánh mắt trước, giọng điệu nhẹ nhàng hơn nói:
Phim này là phim chủ đề và rất được yêu thích trên cả nước.
Đều đã từng xem nên không cần lo lắng người khác chắn tầm nhìn, Tống Tầm Chu đứng thẳng, Tề Ngọc Trân tiến về phía trước hai bước, hai người tiếp tục giả vờ như không quen biết.
May mà không phải phim kịch câm, xung quanh có rất nhiều người đang thì thầm, họ đứng ở ngoài cùng nên hoàn toàn không ai chú ý.
Tống Tầm Chu đáp lại một tiếng rồi trở lại ký túc xá.
Các em trai và em gái trong nhà đều muốn đi xem phim, Tề Ngọc Trân đi cùng bọn nhỏ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trước năm mới hỏi giá bánh dày, anh cũng đứng sau lưng cô nhưng không gần như vậy.
“Ngọc Trân có ăn không?”
Mỗi người một câu khiến Tề Ngọc Liên cảm thấy thoải mái hơn khi đối mặt với Tống Tầm Chu:
“Con cũng ăn ba cái.”
Trước đây khi anh đứng sau lưng cô, Tề Ngọc Trân sẽ xấu hổ, nhưng bây giờ cô không còn xấu hổ nữa.
Tất nhiên là cố ý rồi.
Anh giải thích một chút về việc anh dọn giường hàng ngày:
Sau khi bị cô gián đoạn, Tề Ngọc Liên không còn bận tâm đến sự thích sạch sẽ quá mức của thanh niên Tống nữa.
Hai người không tìm chủ đề để nói chuyện, chỉ đứng tập trung chờ phim chiếu.
Tề Ngọc Trân nói đùa về bản thân:
Còn việc giặt quần áo thường xuyên và dọn giường hàng ngày thì cũng không có vấn đề gì, khi có nắng thì nhớ mang ga giường ra sân phơi là được.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Liệu có thực sự tập trung hay không thì không biết.
Ngồi lâu thấy khó chịu là một cái cớ, trước đó cô và Tống Tầm Chu đã bàn bạc rồi, hai người sẽ đứng ở mép, tốt nhất là đứng ở đằng sau nhóm người không quen.
Sủi cảo của thanh niên Tống còn nhiều hơn của ba.
Tất cả đều ăn, Viên Tú Tài không hỏi gì nữa, liền bảo Đào Thanh gọi ba về nhà ăn tối.
Số người xem phim đông hơn gấp mấy chục lần so với ở sân nhà Phương Cường, nhưng lại yên tĩnh hơn sân nhà Phương Cường.
Có lẽ là vì hai người tương đối dè dặt, các em cũng không nhận thấy điều gì khác thường, không biết chị gái mình đang quen thanh niên Tống.
Một ngày trước Tết Nguyên Tiêu, Tống Tầm Chu còn chủ động hỏi cô có đi xem phim không.
Sau khi phim bắt đầu chiếu, Tống Tầm Chu đứng phía sau Tề Ngọc Trân.
Cô lắc đầu:
“Ba em đừng chạy lung tung, xem phim xong thì trời tối. Khi phim kết thúc thì chị sẽ đợi các em ở giao lộ kia, chờ các em cùng về nhà.”
Vào ngày Tết Nguyên Tiêu, công xã tổ chức chiếu phim ngoài trời.
Chủ đề được bàn tán nhiều nhất hiện nay là phim chiếu ngoài trời, hầu như không có người trẻ tuổi nào không biết đến việc xem phim.
Nó có thể là một loại bệnh, nhưng nó không phải là một tật xấu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nói gì cũng không nên nói quá tuyệt đối.
Khu tắm trong ký túc xá thanh niên không khác gì tắm ngoài trời, gió lạnh lùa thẳng vào đỉnh đầu, nước nóng nguội rất nhanh.
Các em đều mang theo ghế, cô kiếm cớ nói hôm nay đứng xem vì ngồi lâu sẽ không thoải mái.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.