Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 62: Chân Tướng
Ông ta hít một hơi, nói: “Chứng cứ là Dương Quốc Bình đưa cho tôi, cậu ta nói đây là lúc trước từng thấy ở nhà các người nên lấy đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tô Hữu Khánh vừa nghe thấy lời này, lập tức nói: “Dương Quốc Bình đang chờ ở bên ngoài cổng đại viện, mọi người mau chóng đi bắt cậu ta đi, đừng để cậu ta chạy.”
Khương Nguyệt Anh cũng nói: “Không sai, nếu không làm sao ông ta có thể viết ra nhiều lời văn mang hận ý như vậy được, đáng sợ quá, chủ nhiệm Mạc, tôi không ngờ Ủy ban cách mạng các ông lại giấu sâu mọt như thế này!”
Bây giờ cũng gần ăn xong, Khương Nguyệt Anh đương nhiên không có ý kiến, chỉ còn người nhà họ Ôn, bây giờ Ôn Như Ý chỉ muốn xử lý Dương Quốc Bình, cho nên cũng không ý kiến, vì thế mọi người cùng nhau ra khỏi đại viện.
Nói xong, ông ta nhìn Hà Thắng Lợi ở bên: “Hà Thắng Lợi, các người nói gì đi chứ!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mạc Kiệt Phong nghe được ý trong lời nói của anh, ông ấy cũng sầm mặt nhìn Tô Hữu Khánh: “Ông thành thật khai báo hoặc là chuyện này còn có thể xử lý khoan hồng!”
Hà Thắng Lợi đương nhiên biết Dương Quốc Bình, bây giờ sự việc bị phát hiện, ông ta cũng muốn thắng thắn để được khoan hồng, tranh thủ để được xử lý khoan dung, nên chạy theo hai người đó ra ngoài.
Ông ta nhìn Mạc Kiệt Phong, lập tức phản bác: “Không phải đâu, chủ nhiệm Mạc, tôi chưa bao giờ có suy nghĩ đó, tôi vẫn luôn ủng hộ chính sách!”
Trong một loạt tiếng chửi mắng của mọi người, đương nhiên Mạc Kiệt Phong hiểu tình huống gì, ông ấy không có khe hở mà trốn: “Tô Hữu Khánh, rốt cuộc các người đang làm cái gì? Ủy ban cách mạng bị các người hại chưa đủ sao?”
Chương 62: Chân Tướng
Lúc này Tần Trí Viễn mới buông tay ông ta ra, lạnh giọng nói: “Dương Quốc Bình chỉ là một người của xưởng Nhật Hoá, anh ta đưa ông một bức thư, ông lập tức tin ngay, sao ông có thể tin tưởng anh ta như vậy?”
Tô Hữu Khánh xoa cánh tay đau như sắp gãy của mình, lòng nghĩ thầm, không phải ông ta không tử tế, quả thực là trước mắt hết cách, ông ta chỉ có thể tự bảo vệ bản thân, khai ra: “Là Lưu Thiểu Hải của Ủy ban cách mạng khu bảo tôi điều tra nhà họ Ôn cho kỹ, đây là chỉ lệnh của cấp trên, tôi cũng hết cách mà.”
Mạc Kiệt Phong quay đầu nhìn Khương Nguyệt Anh và những người có liên can: “Chúng ta đến đồn công an xử lý chuyện này trước, những chuyện khác sau này nói tiếp được không?”
Hai người còn lại là người của đội duy trì trật tự càng không biết gì: “Chúng tôi cũng không biết, chúng tôi được gọi đến đây trong lúc đi tuần tra trên đường.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tô Hữu Khánh sắp sụp đổ, đầu óc Ôn Như Ý có vấn đề à, thế này mà còn có thể đổ lên người ông ta được?
Ông ta vẫn chưa đáp lại, Ôn Như Ý liền nhìn Ôn Minh Khang và nói: “Anh, bây giờ anh đi báo công an đi, nói phó chủ nhiệm Tô Hữu Khánh của Ủy ban cách mạng nhai đạo vì chính tích mà ngụy tạo thư để làm hại chúng ta, thật ra nội dung trong bức thư này mới là suy nghĩ thực sự trong lòng ông ta dành cho cách mạng lần này!”
Mạc Kiệt Phong sầm mặt lại, nhìn hai người đội duy trì trật tự với Hà Thắng Lợi: “Ba người mau đi.”
Tô Hữu Khánh nghe thấy lời này, chân mềm nhũn ra, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp: “Tôi, tôi nói!”
Mạc Kiệt Phong trực tiếp nói: “Thế hai người đưa ông ta đến đồn công an, nếu như không trình bày rõ ràng, ông ta chính là phần tử phản cách mạng.”
Mặc dù ông ta không muốn bán đứng Dương Quốc Bình và Lưu Thiểu Hải, nhưng nếu như ông ta bị nói thành phần tử phản cách mạng, không chừng cũng phải xuống nông trường, nếu thật sự xuống nông trường thì thôi, chỉ sợ vẫn còn phải gặp chuyện ngoài ý muốn khác, ông ta cũng không muốn thảm như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hà Thắng Lợi không hề biết trên người ông ta có giấu chứng cứ, đi theo đến cũng chỉ là lãnh đạo bảo ông ta làm gì thì ông ta làm cái đó mà thôi, bây giờ nghe thấy mọi người nói mọi chuyện trở nên nghiêm trọng như vậy, trực tiếp vứt bỏ quan hệ: “Tôi, tôi cũng không biết, thư ở trong túi quần của ông, tôi chưa từng nhìn thấy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ông ta nói xong, đôi mắt lập tức đỏ lên: “Tôi không nhìn ra được thứ đó là giả, nếu như biết, lúc nãy tôi cũng sẽ không l* m*ng như thế.”
Mạc Kiệt Phong nghe thấy tên Lưu Thiểu Hải, là người dưới tay ông ấy, ông ấy tức đến đau phổi, lập tức nhìn hai người của đội duy trì trật tự nói: “Chúng ta đến đồn công an, làm phiền hai người gọi người đi mời Dương Quốc Bình và Lưu Thiểu Hải đến đồn công an!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.