Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 140: Sao Vậy

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 140: Sao Vậy


Ôn Như Ý nhíu mày: “Thế cũng không được, vi rút đều có thời kỳ ủ bệnh, đợi đến khi anh có triệu chứng, em đã bị anh lây từ lâu rồi, bây giờ em đang mang thai đấy, lỡ như bị bệnh rồi thì chỉ có thể cố chịu đựng thôi, không uống thuốc được.”

Ôn Như Ý nhìn khóe môi anh cong lên, cô bất giác bóp mạnh ngón tay anh, người đàn ông thối tha này có lẽ là cố ý, nếu không lúc này sao anh lại cười d*m đ*ng như vậy, thậm chí bây giờ cô còn nghi ngờ lúc trước anh cứ không mặc áo lảng vảng trước mặt cô cũng là cố ý, nhất định là vì dụ dỗ cô, khiến cô không chịu được.

Tần Trí Viễn nghĩ một hồi, hình như cũng đúng là như vậy, nhưng ban đêm quả thực là nóng, không cởi áo thì ngủ không được, vì thế anh lấy áo ba lỗ mặc vào.

Tần Trí Viễn giật mình, vội vàng đỡ eo cô: “Không phải, em làm gì thế, còn ra thể thống gì nữa, mau xuống khỏi người anh!”

Tần Trí Viễn ho nhẹ một tiếng, thấp thoáng ý cười nơi đáy mắt: “Cũng không thể nói không muốn nhỉ? Nhưng anh phải vì con mà kiềm chế, em hiểu không!”

Người ta nói phụ nữ sau khi mang thai thì tính tình thất thường, cũng dễ hay trở mặt, bây giờ cô lúc này lúc kia, không lẽ đây chính là vui buồn bất thường trong truyền thuyết sao?

Nhìn dáng vẻ anh cười rất xảo quyệt, Ôn Như Ý nhích qua một bên, hừ lạnh một tiếng: “Đúng, em chính là muốn rồi đấy, làm sao? Anh có cho không?”

Ôi, tâm cơ người đàn ông thối tha thật là thâm sâu!

Cô khẽ nuốt xuống, đẩy nhẹ người đàn ông ra: “Anh ghé sát như thế làm gì, nóng em c.h.ế.t đi được.”

Ôn Như Ý cũng không biết có phải anh cố ý hay không, lúc đưa tay đẩy cô ra, còn không cẩn thận lướt qua n.g.ự.c cô, làm cả người cô rùng mình, đầu óc như muốn nổ tung vậy.

Không thể không nói, kiểu giao lưu không đi sâu này khiến người ta cảm thấy không đủ sướng, có chút cảm giác tiếc nuối, nhưng mà tối nay không có dùng bao, kiểu thân mật này thật khiến đáy lòng người ta phơi phới, anh cảm thấy sau này kiểu giao lưu này có thể thử thêm vài lần nữa.

Anh ghé sát mặt lại, cúi đầu nhìn vào mắt cô: “Sao vậy? Áo của anh chọc giận em rồi?”

Cô nhìn người đàn ông, khẽ vê đầu ngón tay: “Anh có thể nhẹ chút, đừng dùng sức như thế.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc trước chuyện này đều do Tần Trí Viễn chủ động, nhưng bây giờ kiểu cảm giác k*ch th*ch bị ép như này, đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được, anh có chút phấn khích, nhưng có phấn kích cỡ nào thì anh cũng vẫn nhớ vợ anh đang mang thai, anh kiềm chế, nhẹ nhàng, không dám quá đáng và giao lưu với cô cả một đêm, sau khi cả người run rẩy, anh cảm thấy thế giới đều trở nên rực rỡ tươi đẹp.

Khi anh sát lại gần, mùi hương thuộc về người đàn ông phả vào mặt cô, Ôn Như Ý hít một hơi thật sâu, lúc trước tại sao cô không phát hiện mùi hương này lại dễ chịu đến vậy, cô có hơi khô miệng khô lưỡi, ngay cả cơ thể cũng có hơi nóng lên.

Nói xong, một tay cô, c** q**n áo của người đàn ông ra, Tần Trí Viễn thấy dáng vẻ gấp gáp của cô, anh vừa chặn tay cô vừa nói: “Đợi một lát, chúng ta phải nói rõ trước, lần này không phải anh động em trước đâu nhé, là em động tay trước, lát nữa em...” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ôn Như Ý cong khóe môi cười, nhìn anh nói: “Anh muốn thế không phải đã xong rồi sao?”

Nhìn anh đắc ý như vậy, Ôn Như Ý khẽ nghiến răng: “Anh dám nói anh không muốn không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tần Trí Viễn đưa ngón tay đẩy nhẹ cô ra: “Không được đâu, mẹ đã nói rồi, bảo anh phải kiềm chế chút, bác sĩ cũng nói, ba tháng đầu anh không được động vào em.”

Chiếc áo ba lỗ được mặc lỏng lẻo trên người anh, anh vừa nằm xuống, cơ n.g.ự.c và cơ bụng như ẩn như hiện, Ôn Như Ý nhìn mà càng khó chịu hơn, cô im lặng một hồi, đưa chân ra đạp anh một cái: “Anh vẫn nên cởi áo đi.”

Ôn Như Ý trực tiếp cúi xuống cắn vào môi anh, trong miệng phát ra âm thanh mơ hồ: “Muốn làm thì làm, anh lấy đâu ra nhiều lời thế.”

Chương 140: Sao Vậy

Tần Trí Viễn lại nhích người đi, cong môi nói: “Vậy cũng không được, rất nguy hiểm đấy, chúng ta phải nghe lời bác sĩ, hơn nữa mẹ còn ở bên kia, lỡ như mẹ nghe thấy động tĩnh thì nhất định sẽ đến mắng anh.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô trở người một cái trực tiếp áp chế người đàn ông: “Mười giờ, mẹ nhất định ngủ rồi, em chỉ hỏi anh, rốt cuộc bây giờ anh có muốn làm không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tần Trí Viễn: ? ? ?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 140: Sao Vậy