Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 40: Chương 40
Chuyện vừa rồi thêm ba bàn tiệc Hà Hiểu Phong vẫn còn chưa biết, cô ta phải nói chuyện này cho hắn.
Giang Nguyệt Vi nghe vậy sửng sốt, lập tức nói: “Đồ của em đã chuẩn bị xong rồi?”
Ở tiệm cơm mà làm cái này cũng được, cùng lắm thì hắn cắn răng đi vay thêm tiền là được, nhưng ai biết cái gì cũng bàn xong, hiện tại cô ta lại chạy tới nói muốn thêm ba bàn tiệc rượu, hơn nữa còn là làm xong hết rồi mới bảo hắn!
Khi cô ta đến bệnh viện, Hà Hiểu Phong vừa mới ăn cơm tối xong, nằm viện chừng mười ngày, vết thương của hắn cũng đã lành bảy tám phần, bây giờ chỉ có tay trái còn bó bột, mẹ hắn mấy ngày trước đã trở về, mà ngày mai hắn cũng phải xuất viện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Xem ra lúc đó anh đánh không đủ nặng thì phải.
Đổng Thụ Dân không nói chuyện, lần lượt múc thức ăn cho bọn họ, đến chỗ Tôn Tú Hương, múc nửa muỗng rau xanh, lại múc thêm ba miếng thịt cho xong việc, ngay cả canh cũng không định cho, liền hô: “Tiếp theo.”
Bận rộn đến hơn mười giờ, ngoại trừ sủi cảo và mì sợi, những món ăn nhanh khác đều được chuẩn bị xong, một hồi đến mười một giờ đúng liền khai trương, lúc đó sẽ rất bận rộn nên bọn họ phải ăn cơm trưa trước.
Chung Bảo thấy hắn không lập tức đồng ý với mình, cũng tức giận: “Hà Hiểu Phong, lời này của anh là có ý gì? Thêm ba bàn tiệc rượu thôi mà em còn không thể tự mình làm chủ à?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giang Nguyệt Vi trầm ngâm, cẩn thận suy nghĩ một chút, đời trước bọn họ cũng không để cho tiệm cơm sắp xếp tiệc rượu, bởi vì ở tiệm cơm sắp xếp tiệc rượu còn tốn nhiều tiền hơn so với mình, cho nên người bình thường đều không làm như vậy, có thể bởi vì sống lại, rất nhiều chuyện đều không giống nhau, vì thế cô liền bất động thanh sắc thu dọn đồ đạc, sau khi nhìn Chung Bảo Ý đi ra ngoài liền đi hỏi thăm Đổng Thụ Dân.
Dọc theo đường đi, cô đều nghĩ mà nghĩ mãi cũng không ra, vì cái gì Chung Bảo Ý làm chuyện như vậy còn luôn không có việc gì đến khiêu chiến điểm mấu chốt của bọn họ, chẳng lẽ cô ta thật sự cho rằng đem những bức thư này cầm về là có thể vô tư sao? Hay là Chung Bảo Ý chưa bao giờ sợ Tưởng Chính Hoa vạch trần cô ta? Rốt cuộc là lấy tự tin ở đâu ra?
Thấy giọng cô ta hời hợt, giống như là thêm ba bàn này không hề tốn tiền, Hà Hiểu Phong nhất thời bị nghẹn đến nội thương.
Mà bên này, Chung Bảo Ý không dự cảm được mình sẽ nhận được đại lễ từ chồng trước, cũng từ tiệm cơm đi vào bệnh viện.
Tôn Tú Hương: ??? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tôn Tú Hương rất tự nhiên đi vào phòng bếp muốn lấy sủi cảo lấp đầy bụng, Đổng Thụ Dân trực tiếp đem sủi cảo đã làm xong lấy đi: “Cái này giữ lại bán, có dưa muối cùng bánh bao, ăn cái kia đi, đừng có mỗi ngày đều muốn làm loạn.”
“Không phải sao?” Vương Lệ Anh vui mừng nói: “Đã bao lâu rồi chúng tôi không nhận việc này rồi nhỉ, hôm qua giám đốc còn rất vui mừng, lập tức đồng ý ngay.”
Tôn Tú Hương tức muốn nổ tung: “Giang Nguyệt Vi cũng là người mới, sao cô ta không phải chịu khổ!!!”
Giang Nguyệt Vi nhìn nhìn Đổng Thụ Dân, cũng cảm thấy anh ta hình như đang cố ý nhằm vào Tú Hương, đối phương dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, nhân tiện nói: “Cô ta đến đây được bảy ngày rồi, tiền lương cũng được nhận giống như cô, nhưng ngày ngày đều ăn không ngồi rồi, chỉ trực ăn, mấy ngày trước nhà họ Đặng ở đây tôi không tiện nói cô ta.”
Cô ta nói xong, theo bản năng nhìn đồ ăn trong bát Giang Nguyệt Vi, chỉ thấy bên trên bày đầy thịt, ít nhất phải nửa thìa ấy chứ, mà đồ ăn trong bát Vương Lệ Anh, nhìn tựa hồ cũng không khác gì của Giang Nguyệt Vi.
Tưởng Chính Hoa ừ một tiếng, anh vốn định ngày mai sẽ giao chứng cứ trong tay ra, nhưng bây giờ biết ngày mùng năm Chung Bảo Ý phải tổ chức tiệc cưới ở tiệm cơm, nhất định phải dùng phương thức này để làm nhục bọn họ, vậy anh không ngại chờ thêm hai ngày. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giang Nguyệt Vi nghe xong lập tức im lặng ngẫm lại, chỉ tiệm cơm nho nhỏ mà thôi, không nghĩ tới quan hệ còn rất quang minh chính đại, khó trách kiếp trước dễ dàng bị cô đơn như vậy.
Giang Nguyệt Vi lắc đầu, đem chuyện Hà Hiểu Phong và Chung Bảo Ý tổ chức tiệc cưới ở tiệm cơm nói ra, buồn bực nói: “Anh nói xem bọn họ có ý gì, đây là đang cố ý chọc giận em sao?”
Nhưng vừa nghĩ tới tối hôm qua lại bỏ lỡ cơ hội như vậy, đáy lòng anh thở dài, chỉ đưa tay xoa đầu cô: “Lên đây, chúng ta về nhà.”
Giang Nguyệt Vi luôn đứng từ đầu tới cuối, cũng giống như chong chóng quay quay hết một ngày, chuẩn bị tan tầm, Đổng Thụ Dân mở một cuộc họp nhỏ, vừa tan họp, cô liền nhìn thấy một người phụ nữ vội vã chạy vào cửa, người phụ nữ không phải ai khác, lại là Chung Bảo Ý.
Hà Hiểu Phong nghe vậy sửng sốt một chút, giọng điệu như không thể tưởng tượng nổi: “Em đừng nói với anh là em còn định làm thêm ba bàn nữa chứ?”
Đổng Thụ Dân nhếch miệng, chậm rãi mở miệng nói: “Thịt là cô ấy cắt, cũng là cô ấy xào, cô ấy đã phải chịu khổ rồi, hôm nay cô ngoại trừ việc mua thức ăn, cái gì cũng không chịu làm hay giúp người khác, cô muốn gì nữa?”
Trong lòng cô ta nhất thời liền nổi giận, nghiến răng nghiến lợi: “Đổng sư phụ, anh là có ý gì, vì sao chỉ có phần của tôi đây lại có mỗi ba miếng thịt!!!”
Vương Lệ Anh nhíu mày: “Còn có thể làm cái gì, rượu mừng thôi.”
Thấy anh im lặng không nói lời nào, Giang Nguyệt Vi lại nói: “Anh nói xem, ngày 5 em có cần phải xin nghỉ không?”
“Chỉ vậy thôi sao?”
Giang Nguyệt Vi trừng mắt; “Ý cô là cô ấy muốn tổ chức tiệc cưới ở tiệm cơm chúng ta hả?”
Chương 40: Chương 40
Giang Nguyệt Vi hơi nhíu mày: “Làm cái gì?”
Cô ta nói chuyện cũng không giấu diếm, Giang Nguyệt Vi liền nghe Chung Bảo Ý nói: “Đổng sư phụ, yến hội tôi còn đặt muốn thêm ba bàn, hợp thành mười sáu bàn đi. Nghe hay hơn một chút.”
Hắn cắn răng chịu đựng lửa giận trong lòng nói: “Thêm ba bàn thì không cần tiền sao? Nếu ngày mai em đột nhiên lại muốn thêm, có phải lại muốn gạt anh làm thêm ba bàn nữa hay không?”
Nhanh như vậy đã lành rồi sao?
“Chúng ta không cần xin nghỉ.” Ánh mắt Tưởng Chính Hoa híp lại, đáy mắt lóe ra một tia âm lãnh: “Bọn họ tổ chức tiệc cưới ở tiệm cơm là tốt nhất, vừa vặn ngày đó anh còn muốn tặng cho bọn họ một phần đại lễ, cam đoan rằng bọn họ cả đời này đều không thể quên được......”
Sắc mặt Hà Hiểu Phong nghẹn đến một trận xanh đỏ, giọng nói có chút tức giận: “Việc này sao em không nói với anh một tiếng liền tự mình quyết định rồi?”
Chung Bảo Ý vừa nghe hắn bởi vì chuyện tiền bạc mà lại nổi giận với mình, nhất thời cũng nổi giận, nhưng cô ta không có lộ ra vẻ tức giận với hắn, chỉ lạnh lùng nói: “Cho nên, anh hiện tại ngay cả tiền tổ chức ba bàn tiệc rượu cũng không lấy ra được?”
Cô thu dọn đồ đạc, cùng mọi người tan làm về nhà, lúc này trời vẫn còn chưa tối, còn chưa ra khỏi công xã đã thấy Tưởng Chính Hoa đạp xe chạy về phía này.
Tôn Tú Hương trừng mắt, cảm thấy anh ta đang nhằm vào mình, sự khinh thường trong mắt rất rõ ràng, nhưng hôm nay anh rể không ở trong tiệm, cô ta lại không có biện pháp trút giận, chỉ có thể cứng rắn chịu đựng: “Vậy tôi ăn cơm được chưa?”
Đổng Thụ Dân đáy lòng hừ lạnh một tiếng, nghĩ đến ngày hôm qua cô ta cùng nhà họ Đặng ở chỗ này ăn như vậy, nhà bọn họ ăn như ai bỏ đói, trong lòng liền tức giận không chỗ phát tiết: “Cô là người mới, phải hiểu được cảm giác chịu khổ là như thế nào, trong tiệm cơm này ai cũng như vậy.”
Cơm nước xong, rất nhanh liền mở cửa khai trương, tiệm cơm vốn vắng vẻ lập tức liền có một nhóm người tiến vào, Giang Nguyệt Vi ở phòng bếp bận rộn, cũng lười đi chú ý Tôn Tú Hương.
Giang Nguyệt Vi không biết tại sao Chung Bảo Ý lại đột nhiên muốn tổ chức tiệc cưới ở đây, nhưng việc này cô không thể từ chối được, suy nghĩ đi suy nghĩ lại một chút, chồng trước của cô tìm người phụ nữ khác thì không nói, kết quả bây giờ cô ta còn muốn tổ chức tiệc cưới cho bọn họ, đây là chuyện gì vậy?
Anh nhìn cô gái nhíu mày, đưa tay lên dịu dàng v**t v*: “Chuẩn bị xong rồi, ngày 5 vừa vặn là ngày họp chợ, đến lúc đó anh giúp cho hôn lễ cô ta cùng tên đó thêm phần náo nhiệt, vui vẻ một chút, cho nên em không cần xin nghỉ. Mà em phải nhìn cho kỹ đấy.”
Anh nhanh chóng đạp đến trước mặt cô, đôi chân thon dài giẫm xuống đất, xe rất chuẩn xác dừng lại đúng chỗ, anh còn cười cười: “Anh tới vừa đúng lúc.”
Hà Hiểu Phong bây giờ tay chân đều tốt rồi?
Anh làm việc quanh năm, vết chai trên đầu ngón tay nhẹ nhàng v**t v* mi tâm của cô, có chút tê dại, hai gò má Giang Nguyệt Vi bắt đầu nóng lên, khuôn mặt dần ửng hồng, giọng nói cũng mềm xuống: “Được, em nghe lời anh.”
Không thật nói gì, chỉ thấy đôi môi mỏng của cô đang mím chặt, vẻ mặt dường như có chút không vui, anh ghé mặt qua, nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Đây là làm sao vậy? Ngày đầu tiên đi làm đã bị bắt nạt?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lần này Chung Bảo Ý cũng thấy được cô, nhưng cũng không giống như lần trước gặp nhau, Chung Bảo Ý chỉ nhìn cô một cái liền đi tìm Đổng Thụ Dân,
Nếu bây giờ cô ta muốn đ.â.m đầu vào họng s·ú·n·g, không để cho mình và Tưởng Chính Hoa sống tốt, vậy thì cô ta và Hà Hiểu Phong cũng đừng nghĩ đến chuyện kết hôn.
Cô bận rộn từ mười một giờ đến hai giờ chiều, nghỉ ngơi một tiếng, ba giờ lại bắt đầu bận rộn làm cơm tối, đến bốn giờ rưỡi, lại đúng giờ mở cửa, bận rộn đến sáu giờ, rốt cuộc có thể tan tầm.
Được, vậy kết hôn thì cứ kết hôn đi, anh chỉ lên kế hoạch là bày tiệc rượu ở nhà, cho dù bày mười bàn cũng còn có thể trong phạm vi thừa nhận, nhưng Chung Bảo Ý lại không vui, nhất định nói muốn tổ chức ở tiệm cơm chỉ vì muốn nở mày nở mặt, tiệm cơm làm tiệc rượu nói như thế nào cũng phải tới mười đồng một bàn!
Giang Nguyệt Vi nghe mà không hiểu cô ta nói lời này là có ý gì, Vương Lệ Anh ở một bên đè thấp giọng cười nói với cô ta: “Những người này thật có tiền, làm mười ba bàn đã đủ nhiều lắm rồi, còn phải thêm ba bàn nữa......”
Nghe ngữ khí của hắn, Chung Bảo Ý có chút mất hứng: “Đúng thế, làm sao vậy?”
Nhìn hai gò má cô đỏ ửng, giống như một đóa hải đường kiều diễm, cánh hoa mỏng manh phấn nộn, tản ra hơi thở mê người, Tưởng Chính Hoa không nhịn được suy nghĩ day dứt một hồi, rốt cuộc khi nào thì anh mới có thể thưởng thức đóa kiều hoa của riêng anh đây?
Bị Giang Nguyệt Vi lừa một ngàn đồng, lại vào bệnh viện, vốn dĩ hắn không muốn kết hôn sớm như vậy, nhưng ai biết mấy ngày trước Chung Bảo Ý trở về liền nói Giang Nguyệt Vi và Tưởng Chính Hoa sắp kết hôn, hai người bọn họ kết hôn là điều mà Hà Hiểu Phong tuyệt đối không ngờ tới, hắn lại càng không ngờ Chung Bảo Ý cũng khăng khăng muốn lập tức kết hôn, làm tiệc cưới.
Giang Nguyệt Vi ừ một tiếng, ngồi lên yên sau của anh.
Tôn Tú Hương tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không có cách nào, chỉ có thể bưng bát sang một bên ăn cơm.
Chung Bảo Ý đem túi đặt trước giường, đem chuyện vừa rồi nói ra, lại nói: “Anh nhớ phải mời nhiều người a, bằng không đến lúc đó bàn trống chúng ta sẽ rất mất mặt.”
Hà Hiểu Phong gần đây nằm viện không đi làm, tiền lương cũng không có, tay còn không biết khi nào mới có thể khỏe lại, kết hôn lại phải tốn một khoản tiền lớn, tất cả những chuyện này cộng lại, khiến tâm tình hắn ta trở nên vô cùng phiền não.
Thấy cô ta đi vào, vội hỏi: “Em đi đâu vậy, sao bây giờ mới đến?”
Đi làm mấy ngày rồi, mặc dù mỗi ngày đều yên ổn an nhàn, chỉ việc ăn rồi lượn, nhưng trước đó Đổng Thụ Dân cũng chưa từng nói cô ta như vậy, đều là bởi vì người phụ nữ Giang Nguyệt Vi này!
Họ xác định ngày 5 tháng 10 sẽ tổ chức tiệc ở đây.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.