Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 91: Chương 91

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 91: Chương 91


Tần Hoa cười nói: “Những thứ này ước chừng có thể được tầm bốn cân sáp ong, cháu xem muốn đổi cái gì?”

Tần Hoa kinh ngạc, thầm nghĩ lá gan của Sở Thấm thật lớn, ngay cả tổ ong hoang dã trên núi cũng dám đụng vào.

Tần Hoa từ phòng bếp đi ra, tạp đề đã được buộc chặt, trên tay còn có giọt nước: “Bà đây, là Sở Thấm à, có chuyện gì vậy?”

Nói xong cô mang theo rượu thuốc rời đi.

Sau khi Sở Thấm vào cửa thì nhếch miệng cười: “Cháu có được chút sáp ong, muốn hỏi bà có mua cái này không?” Cô giơ cái giỏ lên cho Tần Hoa xem.

Sở Thấm vừa nghe đã sốt ruột muốn về nhà, sau khi về đến nhà vác gùi, nhanh chóng chạy về phía cửa thôn.

Sở Thấm từ chối khéo: “Cảm ơn thím nhưng hôm nay cháu phải đến nhà dì cả của cháu, dì cả cháu cũng có gói.”

Cô nhận ra rượu thuốc của nhà họ Tần dùng rất tốt, bản thân luôn lên núi, khó tránh khỏi va chạm, rượu thuốc bôi vào rất nhanh khỏi.

Cô nói rất thành khẩn, khiến Thím Sở cũng thấy tin, cẩn thận đổ mật ong vào trong bình nhà mình, rồi rửa sạch bát trả lại cho Sở Thấm.

Lúc này cô mới hiểu được, sở dĩ Đông Hồ được gọi là Đông Hồ, là bởi vì bên cạnh đó có một cái hồ lớn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng cuối cùng vẫn nuốt lời này về, cô sợ nói ra sẽ bị giáo huấn thêm vài câu, vì thế chỉ có thể cúi đầu liên tục nhận sai.

Sáng sớm, trong thôn yên tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng gà trống gáy. Trên khoảng trời của hầu hết các nhà đã bay lên khói bếp lượn lờ, còn có thể nghe được tiếng các thím gọi mấy đứa nhỏ dậy.

“Bà Tần, có nhà không?” Cô ở ngoài cửa gọi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thím Sở lộ vẻ mặt hoài nghi.

Bởi vì đã đồng ý với dì cả là sẽ đến xã Lạc Thủy, vì vậy Sở Thấm đã sớm thức dậy, cũng không có đi vào trong núi.

Sở Thấm cười cười: “May mắn tìm được tổ ong.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tần Hoa vội gật đầu, lôi cô đi tới gian nhà chính: “Sáp ong đương nhiên có mua rồi, số lượng cháu có cũng không ít nhỉ.”

Đông Hồ rất gần Lạc Thủy, đến lúc đó tùy ý đi xe gì đó nửa tiếng là có thể đến Lạc Thủy.

Đừng thấy đó chỉ là ong mật, nhưng có thể gây c.h.ế.t người.

Nói xong đi tới mở cửa cho Sở Thấm.

Sở Thấm gật đầu: “Không sao.”

Sở Thấm: “Thật đấy, đủ cho cháu ăn hai ba năm.”

Cái bát này rất lớn, mật ong cũng phải tầm nửa cân.

Bà ấy bảo Tần Trường Thành lấy ra cân, nói: “Sáp ong bà không có cách nào tính rõ ràng cho cháu, chỉ có thể tính toán đại khái.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thím Sở mắng cô vài câu rồi cũng không nói nhiều, chỉ nói: “Cháu khó khăn lắm mới lấy được mật ong, vẫn nên mang về đi.”

Lại cười cười nói với Sở Thấm: “Buổi trưa cháu có nhà không, để thím mang cho cháu hai cái bánh chưng.”

Sau khi ra cửa không có về thẳng nhà, mà là quẹo đến nhà thím Sở, cho bà ấy một bát mật ong.

Sở Thấm xua tay: “Không cần, trong nhà cháu còn có, thím không biết cái tổ ong kia lớn đến nhường nào đâu.”

Một mình Sở Thấm đi trên con đường mòn trong thôn, sáp ong đặt ở trong giỏ cầm trên tay, tới nhà Tần Hoa trước.

Sở Thấm lập tức nói: “Đổi rượu thuốc là được.”

Sở Thấm muốn nói cô sẽ không xảy ra chuyện gì.

Ngày hôm sau, vào giờ Đoan Ngọ.

Sở Thấm gật đầu.

Tần Hoa bèn đưa cho cô hai bình rượu thuốc, đang định nói chuyện thì thấy Tần Nhân Tâm mang theo đồ vật đi tới.

Bỗng muốn khuyên nhủ gì đó, lại cảm thấy cuộc sống lẻ loi hiu quạnh của đứa nhỏ này cũng khó khăn, mà trong lòng Sở Thấm cũng có tính toán, nên im lặng không nói gì.

Tần Nhân Tâm trực tiếp đặt lên bàn: “Con nghe nói hôm nay mẹ và cha sẽ đến thôn để họp, vậy hôm nay mẹ ngâm gạo nếp đi, ngày mai gói mấy cái bánh chưng để ăn.”

Xe lừa sắp khởi hành, cuối cùng cô vẫn đuổi kịp.

Vừa đi vừa nói: “Ba mẹ con cho mọi người ít gạo nếp…. Ơ, Sở Thấm cũng ở đây à?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thím Sở thật sự sắp bị cô hù c·h·ế·t, vỗ vào lưng cô: “Tổ ong mà cũng có thể lấy lung tung sao, lá gan này của cháu cũng lớn thật. Nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cháu ngã trong núi cũng không ai biết được!”

Chương 91: Chương 91

Hỏi cô: “Hôm nay cháu đến nhà dì cả của cháu à?”

Mấy năm trước Đông Hồ đã bắt đầu nuôi cá, từ trong lời nói của các thôn dân có thể biết được nuôi cá rất tốt, nhưng năm nay là lần đầu tiên tự mình đánh bắt và bán ở cửa hàng bán lẻ.

Sở Thấm ngồi ở đuôi xe, nghe những người khác nói chuyện phiếm, biết được hôm nay Đông Hồ bắt đầu bắt cá. Cửa hàng bán lẻ trong Đông Hồ có bán rất nhiều cá, vì thế xe lừa trong thôn chở những người muốn đến đó đi một chuyến.

Trên mặt Tần Hoa mang theo ý cười, nhưng vẫn sẵng giọng nói: “Mang đến làm gì chứ, mẹ và cha con sẽ tự mua.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 91: Chương 91