Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Đại Nga Đạp Tuyết Nê
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 641: Chương 641
Vậy gọi là gì?
Sở Thấm cũng không khách sáo với anh, cô gắp miếng chân giò heo ăn đầu tiên.
Uống rượu thanh mai, ăn chân giò heo xào cay. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chú nhỏ Sở hít một hơi thuốc lá, sau đó lại chậm rãi thở ra: "Bà không hiểu, nhà tầng kia nhìn có vẻ tốt, có lẽ ở tốt hơn nhà chúng ta, nhưng chắc chắn kém nhà Sở Thấm." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Bùm bùm-"
Hai vợ chồng thảo luận chuyện Sở Thấm, nhà họ Dương cũng nhắc đến cô.
"Sao lại có người tò mò đến mức này chứ." Ông ấy thật sự khiếp sợ.
Chương 641: Chương 641
Bà ta nói xong thì ngồi thẳng người, nói tiếp: "Mẹ nghe nói, trên huyện đã biết khả năng này của Sở Thấm, còn muốn viết báo về con bé. Lúc đó con bé được lên báo, chậc, mà con bé còn không đồng ý. Thế nhưng huyện vẫn báo lên cấp trên rồi, hôm nay chú ba con từ huyện trở về, nói đã có chuyện này trên báo. Như vậy không lâu sau, ba chữ 'vua nuôi heo' không chỉ nổi tiếng ở huyện Tân Minh chúng ta, e là cả thành phố đều biết."
Thím Sở sẵng giọng nói: "Nhà tầng của người ta không tốt hơn nhà ở thôn chúng ta sao? Nếu Sở Thấm cũng được sắp xếp đến nhà máy cơ khí, để con bé có công việc ổn định, làm việc trong văn phòng mới coi là tốt."
Cậu út Dương ngẫm lại, ông ấy gật đầu: "Đúng vậy, thế nhưng chỉ sợ biệt danh này sẽ đi theo con bé cả đời. Sau này vào huyện, người khác nhìn thấy con bé đều gọi con bé là vua nuôi heo!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Muốn hỏi bà ấy hài lòng với xưởng trưởng Kỷ hay không thì đương nhiên là hài lòng!
Tiếng pháo nổ vang lên trước bữa tối, báo hiệu bữa cơm tất niên sắp bắt đầu.
Càng đừng nói là cô có ý định xây nhà mới.
- (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ thấy trên bàn bày chín món ăn, canh cá đậu hũ, thịt dê hầm củ cải, cá kho, thịt kho tàu, xương sườn hấp gạo nếp, chân giò heo xào cay, rau tề thái xào và ngan luộc.
E là không thể gọi cô là vua nuôi heo, cũng không thể gọi là vua nuôi gà, như vậy quá phiến diện.
Chú nhỏ Sở hốt hoảng, biểu cảm trên mặt không rõ là biểu cảm gì.
Ông ấy sờ túi tiền trống không, ông ấy đi đến cái tủ bên cạnh lấy điếu t.h.u.ố.c lá ngửi cho đỡ thèm, cười nói: "Theo đuổi cũng là hợp thời, trai gái bây giờ đều yêu đương tự do. Người này tốt hơn những người quá khứ chúng ta từng tìm, sau này nếu bọn họ thật sự thành đôi, Sở Thấm vẫn có thể ở nhà."
Thức ăn của nhà Sở Thấm gần như không có công dụng, cơm tối cô nấu hôm nay cũng không phát huy công dụng.
Lưu Chi cười nói: "Con bé nổi giận cũng không sao, dù sao không có ai có thể trói con bé bắt con bé nuôi heo được. Sở Thấm không muốn làm, ai có thể ép được con bé?"
Đúng rồi, còn chưa xem bát tự. Chớp mắt, Sở Thấm đã dọn ra khỏi nhà bọn họ được sáu năm.
Thôn Tịnh Thủy.
Cậu út Dương đang cười thì dần ngừng cười.
Cậu út Dương suýt phun nước trong miệng ra: "Ai đặt biệt danh thiếu đạo đức như vậy."
Thím Sở nghĩ lại cũng thấy đúng, bà ấy lại khó xử nói: "Nếu hai người thật sự đến với nhau, chẳng lẽ cậu ấy sẽ dọn đến nhà Sở Thấm ở?"
Bà Dương nói: "Sở Thấm mang thịt khô này tới? Nghe nói con bé này nuôi heo thành danh nhân đúng không? Những người ở công xã đều gọi con bé là vua nuôi heo."
Nhà mẹ đẻ có con gái kết hôn sẽ chuẩn bị chăn bông, cùng với mấy thùng để đựng chăn và quần áo. Nếu nhà nào có điều kiện, còn có thể chuẩn bị tủ quần áo, thậm chí cả giường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng chú nhỏ Sở hoàn hồn rất nhanh, ông ấy nghi hoặc hỏi: "Hai người bọn họ đã thân thiết đến mức có thể ăn cơm tất niên với nhau sao, chẳng lẽ chúng ta phải bắt đầu chuẩn bị gỗ và bông sao?"
Bà Dương trừng mắt: "Thiếu đạo đức cái gì, nghe rất hay! Con bé nuôi được con heo nặng năm trăm cân, sao có thể không xứng với biệt danh vua nuôi heo này được."
Vua chăn nuôi.
Đợi đã, Sở Thấm nuôi gà còn giỏi hơn nuôi heo, gà liên tục đẻ trứng.
Kỷ Cánh Diêu cười: "Ăn đi, cô ăn trước đi."
Nói xong, ông ấy không khỏi bật cười.
Cậu út Dương vội gật đầu: "Có xứng, nhưng nghe không hay, có cô gái nhà ai đang yên đang lành muốn gắn liền với hai từ nuôi heo."
Bà Dương: "Con câm miệng đi, giác ngộ còn không cao bằng bà già là mẹ. Nuôi heo thì sao, nuôi heo rất vinh quang! Bây giờ ở công xã ai mà không biết vua nuôi heo Sở Thấm, so với người cậu là con thì con còn không bằng một đầu ngón chân của con bé."
Cậu út Dương ngạc nhiên: "Còn có chuyện này? Vậy xong rồi, Sở Thấm luôn không muốn nổi tiếng, chắc chắn con bé sẽ tức giận."
Chú nhỏ Sở cũng nghĩ như vậy.
Thím Sở không đợi ông ấy trả lời, bà ấy đã nghĩ thông: "Cũng không phải không được, ai nói chỉ có thể ở nhà trai chứ."
Vẻ mặt thím Sở hưng phấn: "Đứa nhỏ Sở Thấm này cũng thật là, mấy năm trước tôi sầu lo, bây giờ tôi đã không còn quan tâm nữa thì lại cho tôi một bất ngờ lớn.
Chú nhỏ Sở im lặng một lát: "Bà nghĩ xa quá rồi, bây giờ còn chưa xem bát tự hai đứa có hợp nhau không."
Công việc tốt, ngũ quan đoan chính, lại là người bản địa, nhân phẩm cũng không tồi, sao có thể không hài lòng cho được.
Thím Sở không nói lên lời, rõ ràng trọng điểm không phải vấn đề này.
Sở Thấm châm hai ngọn đèn dầu, cô còn dùng dây thép treo đèn pin lên trên bàn ăn.
Ông ấy cũng không muốn nói gì, bây giờ nhà Sở Thấm có vị trí tốt nhất, chắc chắn cô đã lén lút trồng trọt thứ gì đó, hơn nữa nhà cô cũng được trang hoàng cẩn thận, sao có thể thua kém nhà tầng được.
Năm tàn theo tiếng pháo giòn, gió xuân sưởi ấm, rượu nồng mừng xuân.
Cô nhìn bàn đầy đồ ăn, thèm đến ch** n**c miếng, mắt sáng lấp lánh nhìn Kỷ Cánh Diêu, cô hỏi: "Bắt đầu chưa?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.