Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu
Đại Nga Đạp Tuyết Nê
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 624: Chương 624
Sở Thấm đắc ý nói: "Nó còn được chăm tốt hơn cả Hoa Nữu nhà anh!"
Sở Thấm lắc đầu: “Trồng cái gì cũng khó, tuyết nhỏ và tuyết vừa thì không sao, nhưng tuyết dày thì không được. Cải thảo và củ cải mấy năm trước tôi trồng đều c.h.ế.t trong tuyết lớn."
Ngày hôm sau, Sở Thấm đưa Tiểu Bạch đến nhà máy cơ khí.
Sở Thấm trộn đậu đũa xào thịt băm với cơm rồi ăn, nói: “Có lẽ đây là vụ đậu đũa cuối cùng rồi, bây giờ thời tiết dần chuyển lạnh, vụ tiếp theo sẽ trồng cải thảo và củ cải.”
Lúc này, Sở Thấm cầm theo bằng lái xe, hứng thú bừng bừng đi đến Cục quản lý lương thực.
Đúng, ước mơ bây giờ của dân làng là xây nhà.
Lựa chọn thứ hai của Sở Thấm là cậu út Dương, nhưng con của cậu út Dương còn nhỏ, ngộ nhỡ Tiểu Bạch làm con bé bị thương thì sao.
Sở Thấm muốn tận dụng đà này để xây nhà trong vòng hai năm, hiện tại đang bắt đầu vẽ bản vẽ.
Giọng Sở Thấm từ trong nhà truyền ra, lớn tiếng nói: "Tôi cũng không biết, đây là lần đầu tiên tôi trở về."
Kỷ Cánh Diêu lập tức đồng ý: “Được, Tiểu Bạch nhà cô ngoan mà, bình thường cũng không thấy nó chạy ra khỏi nhà. Vừa vặn trong nhà máy cũng có c·h·ó, Hoa Nữu nhà tôi nuôi ở đó."
Hôm nay là thứ tư, lúc Kỷ Cánh Diêu dẫn cô đến căng tin, cô đã ăn đậu đũa xào thịt băm, mùi vị rất ngon.
Kỷ Cánh Diêu: "Khắp nơi là người đi tuần, sao có trộm cắp được. Ở trong nhà ngang lại nhỏ, chuyện lông gà vỏ tỏi gì hàng xóm bên cạnh cũng biết hết, việc như trộm c·h·ó không giấu được đâu, không ai ngu mà đi trộm hết."
Nhưng việc này cũng là bình thường, nông dân có cảm tình đặc biệt với nhà, điều này đã khắc sâu vào gen của họ, truyền từ đời này sang đời khác, sau khi có đủ cơm ăn áo mặc, việc đầu tiên họ làm là xây nhà.
Lúc này Sở Thấm mới yên tâm, đứng dậy đi ra sân sau kéo Tiểu Bạch ra, vỗ vỗ Tiểu Bạch nói: "Anh sờ nó một cái, để nó nhận mùi, trừ việc tham ăn ra thì nó rất ngoan."
Bây giờ người trong thôn đang tập trung trồng rau, tính kiếm một khoản từ trồng rau, xây nhà càng sớm càng tốt.
“Cháu ăn gì chưa?” Lý Lôi thấy cô đến thì hỏi.
Ngược lại Tiểu Bạch có chút phiền toái.
Vì lý do tương tự, cô cũng không thể đưa nó c·h·ó dì cả được.
Sở Thấm nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng đem Tiểu Bạch đến nhờ Kỷ Cánh Diêu nuôi giúp.
Nhưng đội vận tải cũng bận rộn, có thể cử bốn tài xế đến là đã không tệ rồi, vì thế Cục quản lý lương thực phải gọi thêm mấy người biết lái xe đến.
Bình thường Sở Thấm có ảnh hưởng rất lớn, dù cô có đi một tháng cũng không ai dám đến cửa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vốn là cô định nhờ thím Sở nuôi hộ, nhưng ngày thường Tiểu Bạch bị cô chiều hư, vô cùng tham ăn, mỗi khi ngửi thấy mùi thức ăn là nó há miệng đòi ăn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sở Thấm bảo anh chơi cùng Tiểu Bạch một lúc, thấy một người một c·h·ó đã thân nhau, cô mới đi vào nhà chia khẩu phần ăn cho Tiểu Bạch. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kỷ Cánh Diêu không phải là người phụ trách những việc này trong nhà máy, nhưng từ nhỏ anh đã làm ruộng, không nhịn được tò mò hỏi: “Mùa đông chỗ chúng ta tuyết rơi nhiều, vậy mà cũng trồng được cải thảo và củ cải ư?"
Kỷ Cánh Diêu suy nghĩ một lúc: “Nếu như chỉ đi thành phố, nhanh chút, sẽ không quá ba ngày.”
Chương 624: Chương 624
Kỷ Cánh Diêu gật đầu: "Đúng vậy."
Ngay lúc Sở Thấm đang do dự thì Kỷ Cánh Diêu xuất hiện trước cửa nhà cô, Sở Thấm tức khắc chọn được ứng cử viên, liền bàn bạc với anh chuyện này.
Cơm nước xong, Sở Thấm về nhà.
Sở Thấm rất mong chờ chuyến đi này: “Ba ngày là đủ rồi, vậy ngày mai tôi đưa Tiểu Bạch đến chỗ anh nhé, ngày kia tôi phải đi sớm." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiếp đó cô lại cười nói: “Sau khi thu hoạch lương thực xong, đất sẽ dành để trồng rau. Mấy người thôn chúng tôi đều như thế, định bụng sẽ trồng tất cả rau nhà máy cơ khí các anh cần trong mùa đông, trước khi trời đổ tuyết lớn."
Sở Thấm lo lắng hỏi: “Không có người trộm chứ?"
Sở Thấm ở nhà máy cơ khí chơi với Tiểu Bạch nửa ngày, ăn trưa ở căng tin nhà máy cơ khí xong cô mới về nhà.
Phải nói là nhà máy cơ khí thực sự rất giàu có, nghe nói mỗi tuần họ ăn hai bữa thịt, một bữa vào trưa thứ tư và một bữa vào tối thứ bảy.
Kỷ Cánh Diêu bật cười: “Bộ lông của nó thật sự rất mượt, sờ vào rất thích." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kỷ Cánh Diêu gật đầu.
Kỷ Cánh Diêu vừa vuốt đầu con ch.ó vừa hỏi cô: “Cô phải đi mấy ngày?”
Đúng là Cục quản lý lương thực không có tài xế, bình thường giao lương thực đều gọi đội vận tải đến giao.
Bình thường Sở Thấm cho nó ăn khoai lang, ngô, thậm chí cả cơm, nếu mà để thím Sở nuôi, biết cô nuôi c·h·ó như thế thím Sở sẽ mắng cô c·h·ế·t.
Lý Lôi chỉ vào căng tin, nhỏ giọng nói: “Ăn rồi cũng phải làm như chưa ăn, bởi vì hôm nay căng tin có bánh bao, là bánh bao nhân thịt bò hành lá."
Sở Thấm: "Chào buổi sáng chú Lôi, cháu ăn xong rồi mới đến ạ."
Ngày hôm sau, cô thu dọn đồ đạc, đạp xe đến Cục quản lý lương thực ở huyện.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.